Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

MẸ ƠI, CON MỆT

Mẹ ơi, có nơi nào sống mà không phải suy nghĩ hay lo sợ không? Hôm nay con mệt lắm.
Con không muốn nhìn cuộc sống vẫn diễn ra bình thường trong khi con cảm thấy mệt mỏi. Hãy chỉ cho con cách sống không cần bận tâm đến những thứ xung quanh đi. Nếu bây giờ con thấy mình yếu đuối quá, thì con có được phép khóc không mẹ? Mẹ cho con một hình hài khỏe mạnh nhưng con lại không tự làm cho tâm hồn con khỏe mạnh. Mẹ cho con một cái đầu để nghĩ về những điều tốt đẹp, nhưng con lại tự cho mình cái quyền làm nó mệt mỏi. Mẹ cho con đôi mắt để ngắm nhìn thế giới xinh tươi, nhưng con lại dùng nó vào những điều vô nghĩa.
Con biết tìm bình yên ở nơi nào khi xung quanh toàn những việc khiến con phải suy nghĩ. Những thứ con đang nắm trong tay, con luôn sợ nó biến mất. Dường như con càng cố nắm chặt thì nó càng lỏng đi thì phải. Giá như biết chắc chắn những thứ sẽ thuộc về mình thì con đâu phải khổ sở thế này.
Ai cũng có một sự ích kỉ nhất định phải không mẹ? Con nhận ra rằng: Ích kỉ có thể làm cho người ta cô đơn. Con muốn sống như những đứa trẻ. Vui con sẽ cười, ai đánh con đau con sẽ khóc. Con chán chường với những cảm giác do chính con tạo ra. Đôi khi đau lắm nhưng con không được thoải mái khóc lớn lên, mà chỉ dám để cho nước mắt lăn trên gối. Đôi khi con buồn lắm nhưng phải giả vờ là mình đang vui. Đôi khi con lại thấy mình thật đáng thương.
Mẹ à, con mệt rồi, sao con không thể nhắm mắt lại mà ngủ như ngày nào vậy mẹ? Đầu con đau lắm, sao nó lại cứ đau thêm như vậy hả mẹ? Cho con một lần này thôi, con được khóc như một đứa trẻ được không mẹ?

                                                                                           -nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét