Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

PHÍA KHÔNG CÓ NHAU

-Phía không có nhau-
Ngay lúc này là xúc cảm gì đây?
Là đám mây đen kéo về bên kia núi
Hay tấm hình xưa ngỡ đã phủ đầy bụi?
Mây đen, ảnh cũ, sao nhói ở trong lòng...
Bao ngày qua, kìm nén phút yếu lòng
Tim em mong manh nhưng luôn mong anh hạnh phúc
Vực dậy bao lần khi tấm thân kia ngã gục
Đôi chân tiếp tục tới những ngã rẻ bấp bênh
Đã lâu rồi, đã bớt dần nỗi chênh vênh
Biển đời lênh đênh, em tìm đường trở về cùng dịu êm cuộc sống
Giây phút này, con tim lại một lần dậy sóng
Xa em rồi, sao anh lại, vẫn chỉ một mình anh?
Anh nói với em về đại dương xanh
Nơi cô ấy cùng anh từng một lần mơ ước
Anh nói với em về một con đường có hai người đi ngược
Anh-cô ấy đã từng nhìn em, cá cược, sao giờ lại bước về phía chẳng có nhau?
Anh cười nhẹ và nhắc với em về những nỗi đau
Nhưng có sao đâu, dẫu có đau thêm một vài lần nữa
Vết cứa ngày nào, cũng chỉ là sâu thêm một chút nữa
Ai rồi cũng sẽ bước ra, mạnh mẽ từ những đau thương
Anh bảo nơi này còn giữ chân anh, chút tơ vương
Và gọi em là người thương, dù từng đẩy em ra như một người xa lạ
Nhưng anh ơi, nhành cây đã từ bỏ một chiếc lá
Thì có bao giờ, lá lại ngu dại trở về vui vẻ cùng cây?
Em giấu nỗi buồn, giả vờ cho anh hay
Đã có một bàn tay, thay bàn tay anh giữ em ấm áp
Dù phải trải qua bao phong ba, bão táp
Đôi tay này cũng sẽ nắm chặt, mãi không buông
Anh ghì chặt vào một chiếc hộp vuông
Anh gói yêu thương hay một kỉ vật nào vào đó
Gửi trao đến em, giờ là điều quá khó
Nên từ bỏ, anh nho nhỏ:"duyên-nợ, trả-vay"
Anh bảo em cứ yêu thương nhiều như vậy
Có giận hờn, cãi vã, cũng đừng vội buông tay
Đừng gây lầm lỗi cho khóe mắt cay cay
Anh đang dặn em hay tự trách mình thế...?

                                                     -nangvohinh-

CHIỀU HÔM ẤY

Chiều hôm ấy, nụ cười bỏ ta đi
Trên bờ mi, vương giọt buồn héo hắt
Ôm đất trời, thấy lòng mình cô quạnh
Đông đi rồi, sao để lạnh nơi đây?
Chiều hôm ấy, khóe mắt bỗng cay cay
Gió khẽ lay, còn đâu một chiếc lá
Xa rời cây đến một vùng đất lạ
Giấu tủi hờn, hay cất niềm nhớ thương?
Chiều hôm ấy, bờ vai gầy, phong sương
Một mùi hương thân quen, sao xa lạ?
Đôi chân trần đã lần nào gục ngã?
Sao khựng lại, chẳng nhấc nổi một gang?
Chiều hôm ấy, tầm tã, mưa ghé ngang
Chạy trong mưa, một hình hài vô thức
Chân trời xa, một xác thân bất lực
Muốn phó mặc cho đất với trời cao
Chiều hôm ấy, giờ ngỡ giấc chiêm bao
Tỉnh cơn say, thôi lạc trông đêm tối
Ngước mặt lên, có biết bao nhiêu tội
Thân xác này, cớ sao nỡ vô tình?
Qua hôm nay, chào đón ánh bình minh
Nụ hoa xinh, nhuộm màu xanh hi vọng
Cõng hạnh phúc về lại trong giấc ngủ
Để mỉm cười cho ngày mới vừa lên....

                                           -nangvohinh-

...............

"Cho em quên đi hiện tại trong giấc ngủ này anh nhé. Để em đi tìm anh, để anh nắm lấy tay em, để mình cùng đi qua ngàn bão tố của cuộc đời. Anh đã từng hứa thế mà.
Em lại tỉnh giấc rồi, em vừa nhìn thấy em đứng một mình dưới cơn mưa đêm, em đã khóc thì phải, lúc đó anh đang ở đâu nhỉ..."
- Này cô bé, đi cùng với anh được không? Anh sẽ thay người ấy cùng em thực hiện những giấc mơ của em. Em đừng nhìn về quá khứ nữa, nó qua rồi; em đang sống vì ngày mai mà, có phải thế không? Ngày hôm qua, hãy cố xóa hết đi em nhé, hay cất thật kĩ vào một góc nào đó cũng được. Em đừng lục tìm những kí ức cũ kĩ nữa, rồi em khóc, anh không vui được.
Một con đường sẽ có nhiều hơn một lối đi. Một tình yêu, sẽ có một người thay một người khác cùng em bước tiếp. Một cuộc đời, đâu chỉ có một cách để sống. Một cơn gió bay đi, sẽ lại có một cơn gió khác tìm về; một chiếc lá tàn úa phó mặc cho dòng đời cuốn đi, một chiếc lá khác lại mọc ra từ đó. Cớ sao một nụ cười, em cứ kìm nén mãi thế? Em không mạnh mẽ trong nghĩ suy của mình, em yếu đuối cho chính em sao?
Em đừng khép tim mình như một cánh cửa cũ. Đừng khóa những yêu thương vì một tình yêu đã xa. Đừng nghĩ rằng: Em chưa thể hay em không thể. Thời gian đi không lấy lại được bao giờ, yêu thương đôi khi cũng hối hả chạy đua cùng thời gian. Anh không chắc sau này, cuộc đời sẽ đẩy chúng ta về đâu. Anh cũng không thể biết cảm xúc có còn vẹn nguyên như thuở ban đầu... Nhưng em hãy dũng cảm nắm lấy tay anh, em nhé, vì ngay lúc này, anh vẫn cần em như ngày hôm qua
Hứng yêu thương đổ đầy những mất mát
Buộc gió lại làm dịu mát tâm hồn
Gieo hi vọng vào một ngày rất khác
Ngày hôm qua, chỉ một vết mực loang...
                                                                                                     -nangvohinh-

....................

Họ yêu nhau vào một buổi chiều sau cơn mưa nhẹ, giữa cái nắng chói chang của mùa hè cùng vài cơn mưa rào. Họ tìm thấy nhau sau những giông tố, những tổn thương của riêng họ. Để rồi, họ biết trân trọng cái thứ gọi là "hạnh phúc" hơn. Họ đi bên nhau, cũng như nắng và gió hòa vào nhau cho cuộc đời tươi mát.
Lại một mùa mưa rào nữa. Đi dưới cái nắng mùa hạ, cô nhớ về cái hạ trước. Cũng hàng cây bắt đầu thay lá, cũng bầu trời trong xanh trở mình đón cơn mưa bất chợt, cũng con đường quen thuộc in ấn bao dấu chân cũ. Và cô mỉm cười..., cũng một niềm tin họ dành cho nhau.
- Tin tưởng: Cuộc đời có biết bao sóng gió, dòng người tấp nập có biết bao nhiêu lọc lừa? Sự nghi ngờ phá tan tất cả những thứ tốt đẹp nhất trong tình yêu.
- Vị tha: Nếu còn đòi hỏi sự công bằng trong tình yêu, có lẽ đó chưa phải là yêu.
Người ta hay lập trình sẵn cho mình một suy nghĩ: Không có gì là mãi mãi! Họ xem đó là một định luật không bao giờ thay đổi. Nếu như vậy thật, thì họ từ đâu đến thế giới này? Họ không phải là kết tinh của một tình yêu nào đó hay sao? Hợp- tan đâu phải là chuyện của trời; mà đó là sự lựa chọn của chính họ. Có một sự thật không thể phủ nhận được: Khi có niềm vui, họ thấy cuộc đời thật đẹp; còn lúc mệt mỏi, họ không tìm thấy được điều gì hay ho cả. Có lẽ mọi chuyện đều có lí do nhất định của nó. Hạnh phúc, nụ cười hay nỗi đau, nước mắt; hãy cố giữ lấy niềm vui cho riêng mình.
Hãy luôn tin rằng: Cứ đi thì sẽ đến, đường dài không chỉ một lối đi.
Cuộc đời là một bông hoa, sớm nở, tối tàn. Phải làm gì để hoa thật đẹp khi chào đón nắng mai? Thời gian hoa nở cũng chính là tuổi thanh xuân của con người, chỉ ngắn ngủi thế thôi. Cất giấu giọt nước mắt, xóa dấu vết nỗi buồn, tìm nụ cười từ những điều bình dị nhất.
                                                                                                 -nangvohinh-

ANH CHỌN CÔ ẤY, EM CHỌN CÔ ĐƠN

Anh chọn cô ấy sao còn nói nhớ em?
Rồi cho em xem kỉ vật mà hai người từng hẹn ước
Em thấy được nụ cười khi anh cùng cô ấy chụp chung tấm hình ngày hôm trước
Sao lại đến nơi này và nói rất cần em?
Em chọn cô đơn sao vẫn muốn bên anh?
Hình hài xanh xao nên anh không muốn bỏ mặc
Để lòng anh không phải chật vật
Vì thành thật, anh chỉ là thương hại mà thôi
Đường chưa rẻ đôi nhưng mình đừng đi chung một lối
Đừng thêm cơ hội cho em làm kẻ thứ ba
Là con gái, nên em hiểu cảm giác của người ta
Quả xanh kia, dù ngọt hay chua cũng chỉ một người được hái
Anh hay là em, dù trước hay sau cũng không được thoải mái
Mũi gai này, hãy để em thay anh giẫm đạp lên
Đường dài, ngắn cũng chỉ một cái tên
Em sẽ đi nhanh trên lối mòn không có màu hạnh phúc
Xin cầu chúc cho tình anh mãi đẹp
Dù thật lòng, em hạn hẹp trong từng dòng nghĩ suy
Bước thật chậm nhưng sẽ chẳng ngoái đầu nhìn lại
Để không còn thấy sự tồn tại của cô ấy, và anh... 

                                                                -nangvohinh-

..........

Có người bảo với tôi rằng: Những thứ tôi viết và con người ở ngoài của tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Đơn giản lắm, vì tôi luôn nấp trong một cái vỏ bọc mà rất ít người thấy được. À, từng có một người nhìn thấy tôi ở trong đó, nhưng tôi đẩy họ ra, tôi không muốn ai biết.
Tôi hay viết về tình yêu, vui cũng có mà buồn thì rất nhiều. Có ai thấy tôi ở trong những thứ tôi viết không? Tôi chỉ mới hai mươi thôi mà. Cũng đơn giản lắm: Tôi thích những cảm giác có trong tình yêu!
Tôi hay nói về một con đường tình yêu. Tôi thích trải trên con đường ấy một màu xanh mát của cỏ. Nhưng đâu thể ngăn nổi những chiếc lá già nua tìm về với đất. Tình yêu cũng thế đấy! Màu xanh khi còn bước cạnh nhau; màu lá úa cho vô vàn đau thương, mất mát.
Người yêu bạn sẽ biết điều gì làm bạn buồn và giết chết chúng đi để bạn cười. Khi đã không còn để tâm đến bạn nữa, họ sẽ để mặc bạn một mình nhặt chiếc lá vàng trên lối mòn ngày xưa.
Tôi ghét sự giả dối, ghét những lời nói dối bất kể là vì lí do gì. Với riêng tôi thôi: Giả dối là những điều tồi tệ nhất tôi dành cho những người tôi không bận tâm nữa. Trân trọng nên tôi thành thật. Tôi có thể luyên thuyên đủ thứ trên đời với người thương yêu, tôi sẽ nói hết những điều tôi muốn nói, tôi không giấu diếm một điều nhỏ nào cả. Người đi bên cạnh tôi sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì. Còn họ? Có thể cũng như tôi, cũng có thể họ giấu đi một vài thứ, nhiều thứ, hay rất nhiều thứ. Tôi không biết được, vì tôi không có khả năng nhìn thấu người khác.Tôi có thể vì cảm giác của họ mà kìm nén những điều làm họ không vui; và tôi cũng ích kỉ mong nhận lại được điều đó.
Tôi luôn mong muốn: Yêu là làm cho nhau hạnh phúc, gánh cho nhau bớt những nặng nhọc chứ không thể là gánh nặng cho nhau...
-nangvohinh-

.....................

Có một con đường mà ai rồi cũng phải đặt chân tới, từng bước chậm rãi hoặc vội vàng lướt qua. Đường dài hay ngắn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Em vẫn hay mường tượng về những bước chân trên con đường ấy với một ý nghĩ ngờ nghệch: Đường nào mà chẳng giống nhau, cứ đi là tới thôi. Nhưng rồi em nhận ra: Con đường tình yêu có nhiều lối đi, không phải cứ đi rồi sẽ tới.
Em đã thấy, có người đi được đến đoạn cuối, có người đi mãi rồi vẫn ở nơi xuất phát ban đầu. Em đã hình dung về một màu xanh trải dài trên con đường ấy, anh đến nắm lấy tay em, dắt em đi từng bước thật chậm để cảm nhận được màu xanh của lá, màu hồng hoa cỏ.
Rồi anh đến. Mình đi được bao lâu rồi anh nhỉ? Đoạn cuối còn xa không? Có người từng dắt em đi nhưng họ lại bỏ em ở đoạn giữa con đường, mặc em lạc lõng trong từng bước chân mơ hồ trở về đoạn đầu xa lạ dù đã từng đi qua. Em sợ lắm cái cảm giác hoang mang, xáo trộn trong tâm trí, sợ cái cảm giác chênh vênh giữa quá khứ và thực tại. Vì dù đúng hay sai, người rơi nhiều nước mắt vẫn là người con gái.
Đi bên anh, em cảm nhận được từng hạt mưa, đôi khi lạnh buốt, có lúc ấm áp đến lạ thường. Từng con nắng vẫn chói chang, đôi lần lại pha chút dịu mát. Nhưng dù lạnh đến nhường nào, chói chang đến nhường nào thì bên anh vẫn bình yên lắm. Chúng mình đi cùng nhau, cứ đi mãi thế này anh nhé. Nếu em mỏi chân thì em sẽ đặt mình trên lưng anh; nếu anh mệt, mình nghỉ một lát rồi đi tiếp được không? Vì em thấy ở cuối con đường có tia sáng của bình minh. Đừng chia đường về thành hai ngã, vì em thấy ở đó chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi trong đêm mà thôi.
Em sẽ thì thầm bên tai anh rằng: Đi đâu cũng được, làm gì cũng được...miễn bên anh là được. Sống hay tồn tại? Bên em hay chỉ độc bước một mình? Sống là ở bên cạnh em...
                                                                                           -nangvohinh-