Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

GIÓ

             GIÓ
Ngày cuối rồi, mình cũng phải xa nhau
Luyến lưu chi? Khi nỗi sầu đã thấu
Người ở đó, tình này vẫn ở đó
Đừng nghĩ rằng: tất cả hóa tàn tro!
Xin người hãy, về bên ngôi nhà nhỏ
Không tình thương, vẫn đó một tình thân
Tôi không trách, chỉ mong người đừng bỏ
Điều thiêng liêng, đừng nghĩ sẽ chẳng cần
Người hãy lại gần tôi một chút nữa
Rồi tôi sẽ ôm người không lần lựa
Vài giây thôi, ích kỉ giữ lấy người
Rồi tôi trả người ta một nụ cười.
Người về rồi, ngày sẽ lại vui tươi
Chút hi vọng, tôi xin mang trả hết
Người cứ xem, hình dung này đã chết
Tim này vỡ, người đừng nghĩ là thật.
Tôi không oán, thôi, người đã đánh mất
Niềm tin này, xin gửi lại riêng tôi
Yêu thương này, rồi cũng sẽ phai phôi
Nhưng lắm lúc, lòng tôi như vụn vỡ
Vẫn đợi người, đợi trong những giấc mơ
Vẫn mong người đừng về ngôi nhà ấy
Gói tất cả, tôi sẽ cố che đậy
Vì muộn rồi, thôi, người hãy về đi
Ngày cuối rồi, mình cũng phải xa nhau!
                                           -nangvohinh-

NGƯỜI LẠ ĐÃ TỪNG QUEN

NGƯỜI LẠ ĐÃ TỪNG QUEN

Anh không biết thế nào gọi là lạ
Cũng không biết thế nào gọi là quen
Chỉ thấy nhiều cảm xúc đan xen
Khi một người quen thành một người lạ
Một ngày nắng, em chầm chậm bước qua
Anh đứng ở giữa đường em đang tới
Rồi ngày mưa, em bước đi thật vội
Còn lại anh, chìm trong nỗi chơi vơi
Chuyện tình mình giống như một trò chơi
Có kẻ được, đương nhiên có người mất
Nhưng tại sao lại dành cho anh tất?
Vui, em đến và nước mắt, em đi
Lạ lạ, quen quen, có phải là vì?
Duyên không phận, nên duyên anh lận đận
Không thể là của nhau nhưng anh vẫn
Mong một ngày, người hóa lạ thành quen.

                                                   NẮNG VÔ HÌNH

MÌNH KHÔNG THUỘC VỀ NHAU

MÌNH KHÔNG THUỘC VỀ NHAU

Anh đi đi
Như chưa một lần đến
Em đâu phải là cái bến
Lúc anh cần thì đến, không cần thì đi.
Anh quên đi
Như chưa một lần nhớ
Em đâu phải là cái cớ
Để anh làm em khóc
Rồi em khó nhọc với cơn đau.
Anh hãy bước đi mau
Như chưa từng đi chậm
Để em thôi gặm nhấm
Nỗi nhớ cùng anh chầm chậm dưới cơn mưa.
Anh đã một lần làm chưa?
Câu hứa!
Không bỏ em một bữa, chẳng để em một mình.
Mà chỉ là:
Anh đang vui bên cuộc tình mới.
Nỗi đau!
Dù đang từng đêm cày xới
Bới trộn, xé nát trái tim em
Nhưng em sẽ xem,
Anh chưa từng tồn tại.
Vì mãi mãi....
Mình chẳng thuộc về nhau.

                           NẮNG VÔ HÌNH

TÌNH ĐẦU

     TÌNH ĐẦU

Tình đầu màu đỏ
Hay là màu xanh?
Mà sao mong manh?
Phút giây tình vỡ
Bao ngày cứ ngỡ
Yêu thật, chẳng đau
Mà giờ tránh nhau
Sau dòng nước mắt
Tình yêu lạ thật
Sao lắm khổ đau
Hay vẫn lạc nhau?
Giữa đời hối hả
Bao ngày vất vả
Kiềm nén yêu thương
Sợ vướng tơ vươn
Thôi đành sống khép
Tình đầu rất đẹp
Cũng lắm chông gai
Bao người bước qua
Nhưng...
...mấy người sợ hãi?

                      NẮNG VÔ HÌNH

NGHẸN ĐẮNG

              NGHẸN ĐẮNG

Này em à, anh đến sau người đó
Nhưng lo lắng, em vẫn dành cho anh
Nói anh rằng: "Tình trao anh mong manh
Nên bây giờ, quên em đi, anh nhé!"
Biết không em? Từng chuỗi ngày đơn lẻ
Anh mường tượng, vẽ ra bóng hình em
Tấm ảnh ấy, giờ đã bị lấm lem
Vì nỗi đau hay là vì nước mắt?
Ngày mai thôi, em đi xa anh mất
Về bên người, phải hạnh phúc, nghe không?
Đừng nhớ anh, anh sẽ lại trông mong
Chỉ cần xem, tình trong anh đã chết
Những ngày qua, có lẽ anh mỏi mệt
Nhớ đến người, đến những chuyện trước kia
Một mình anh, lặng lẽ giữa đêm khuya
Tìm cho mình, con đường còn lối thoát.

                                                    NẮNG VÔ HÌNH

NHỮNG NGÃ RẺ

         NHỮNG NGÃ RẺ

Em yêu anh, còn anh yêu cô ấy
Em áy náy, đôi lúc làm phiền anh
Liệu rằng, chuyện hai người có tan nhanh?
Khi vô tình, một lần cô ấy biết
Có lẽ là khi ấy, anh hối tiếc
Nên em sẽ là người đứng phía sau
Tình đơn phương, xin hãy đi thật mau
Vô tình gặp, em sẽ thôi bối rối
Biết không anh, một ngày, em thấy tội
Khi từ chối một lời nói yêu em
Vì đơn giản, người đó, em chỉ xem
Một người quen, hay chỉ là người bạn
Rồi em biết, tim anh có vết rạn
Vì cô ấy đã cất bước ra đi
Anh đã buồn vì giọt sầu chia li
Biết làm sao? Nỗi lòng này quặn thắt
Anh và em, lại có thể gặp mặt
Nhưng chỉ nhặt những mảnh vỡ cho nhau
Mà chẳng thể nào ghép lại được đâu
Vì trong tim, từng vết đau, còn đó.

                                          NẮNG VÔ HÌNH

VỚI EM, TÌNH ĐẦU LÀ TÌNH CUỐI

VỚI EM, TÌNH ĐẦU LÀ TÌNH CUỐI

Anh hỏi: "Anh có phải, là tình đầu?
Hay anh đã đến sau một ai đó?
Giữ được em, có thật là không khó?
Khi bên cạnh, có bao người níu chân"
Ơ anh này, sao anh lại phân vân?
Khi em đã nói anh là tình cuối
Cho dù có một ai đó theo đuổi
Thì tình cuối của em, mãi là anh
Đi cùng anh, mới một mùa lá xanh
Nhưng với em, niềm tin này rất vững
Dù vào yêu, mới bước đầu chập chững
Em nghĩ rằng, đầu, cuối, vẫn là anh
Xin đừng nghĩ, cuộc tình mình mong manh
Chỉ cần anh, trao yêu thương chân thật
Để lòng này, không khi nào chật vật
Với câu hỏi: "Tình cuối có phải em?"

                                         NẮNG VÔ HÌNH

HỜN DỖI

     HỜN DỖI

Anh bảo em ích kỉ
Không phải thế đâu mà
Chỉ là vì đôi khi
Em vô tâm, hờn dỗi
Em gửi lời xin lỗi
Vào cơn gió vừa qua
Gió đi về nơi xa
Sẽ ghé lại bên ấy
Anh ơi em đang thấy
Giọt lệ buồn mắt em
Và chỉ muốn được xem
Vết thương anh đang gánh
Giận hờn mong chóng vánh
Hãy mỉm cười với em
Em hứa bỏ thói quen
Hay vô tâm, hờn dỗi

                       NẮNG VÔ HÌNH

NGANG TRÁI

             NGANG TRÁI

Dẫu đã biết yêu anh là ngang trái
Sao mình lại cố vồ vập lấy nhau?
Dẫu đã biết kết thúc là niềm đau
Sao ta lại cố tình như không biết?
Em yêu anh là tình yêu tinh khiết
Còn anh thì đã có người đợi mong
Sao em lại cứ cố chấp chờ trông?
Ngày bên anh, em xây màu hạnh phúc
Cũng đã biết sẽ chỉ là tủi nhục
Vì em mãi đóng vai người đến sau
Biết tình đầu sẽ trôi đi thật mau
Còn cơn đau, cứ kéo dài, quay quắt
Bây giờ đây, em chỉ biết lượm nhặt
Từng mảnh vỡ rồi bước đi thật nhanh
Vì em biết hi vọng quá mong manh
Bước ra khỏi cuộc đời....
.......giữ lại anh hạnh phúc!

                                              NẮNG VÔ HÌNH

VÌ ANH LÀ LÍNH

                VÌ ANH LÀ LÍNH

Em sẽ cố, mạnh mẽ nhất có thể
Không để anh buồn, và lo lắng nhiều đâu
Vì khi bắt đầu, mình đã bảo nhau
Đời người lính, cần một người thấu hiểu
Yêu anh, là có lúc phải cam chịu
Sự lạc lõng và trống vắng mỗi đêm
Chiều chủ nhật chẳng có anh cạnh bên
Những ngày lễ, chỉ một mình, một góc
Có những lúc mệt mỏi sau buổi học
Hay khó nhọc vì đôi lần ốm đau
Mình cũng chẳng thể ở cạnh nhau
Sẽ thôi đau vì từng dòng tin nhắn
Rồi một mình qua bao con phố vắng
Tự dặn lòng phải cố gắng vì anh
Chỉ mong sao ngày tháng trôi thật nhanh
Đêm không dài, nỗi buồn sẽ lại ngắn
Giấu nỗi nhớ và cơn đau thầm lặng
Mong người cũng thật mạnh mẽ như em
Bao chông chênh, xin người hãy cứ xem
Là thử thách cho tình yêu bền chặt.

                                              NẮNG VÔ HÌNH

KHOẢNG LẶNG

             KHOẢNG LẶNG

Con đường mòn in ấn những dấu chân
Vết chân trần cũng đi về lối ấy
Những mảnh vỡ đứng từ lâu như vậy
Đợi chân về, chân vô tình giẫm ngang
Chân dừng lại một lúc rồi lướt sang
Như chưa từng một lần qua lối vắng
Nhưng trong tim luôn còn một khoảng lặng
Âm ỉ hoài, rồi đau nhức mãi thôi
Có cô gái! Hình như là chính tôi
Từng một lần ghép lại những mảnh vỡ
Giấc mơ dài bao lâu rồi, cứ ngỡ
Tồn tại mãi, bóng dáng một niềm vui
Tự hỏi lòng, nỗi buồn kia bao tuổi?
Mà sao cứ rong rủi ở nơi đây?
Màn đêm kéo đến và rồi bủa vây
Những khoảng lặng trong lòng tôi mỗi tối.

                                                    NẮNG VÔ HÌNH

EM YÊU ANH NHIỀU LẮM

EM YÊU ANH NHIỀU LẮM

Anh về rồi, em lại được bên anh
Bao mong manh, tháng ngày ta xa cách
Và tiếng cười, yêu thương sẽ liền mạch
Nhưng em buồn, có biết vì sao không?
Trước mắt em, vẫn bầu trời mênh mông
Có hay không? Những tình yêu màu nắng
Yêu thương kia, có về cõi vĩnh hằng?
Gần thật gần, sao giờ lại nhớ anh?
Em yêu nhiều lắm, biết không anh?
Đừng để em một mình trong đêm tối
Dòng nước mắt, em cố lau đi vội
Khi bất ngờ, anh ghé lại thăm em
Và chiều nay, em muốn được ăn kem
Tay trong tay, dù lối đông, không vắng
Giết chết đi biết bao nhiêu khoảng lặng
Được không người, em đang rất chờ mong

                                                     Nắng Vô Hình

TÌM ĐÂU MỘT NỬA ĐÃ XA VỜI

TÌM ĐÂU MỘT NỬA ĐÃ XA VỜI

Hôm qua em xa rồi phải không?
Là mơ hay đó là sự thật?
Có hay không? Nỗi đau chồng chất
Đâu mất rồi? Ngày tháng vì nhau
Có phải anh là người đến sau?
Hay đến trước một người nào đó?
Em dễ dàng buông lời từ bỏ
Rẻ đường về, chia hai lối đi
Anh từng nghĩ sẽ phải chia li
Nhưng đâu ngờ em đi vội vã
Đôi chân này, anh đâu muốn ngã
Xa nhau rồi, hạnh phúc nghen em
Người nào đó, hi vọng sẽ xem
Tình em như, một trang giấy trắng
Sẽ không cho em những khoảng lặng
Để em buồn, rồi khóc, anh chẳng vui.

                                                 Nắng Vô Hình

NHỚ

                   NHỚ

" Đâu cần anh xem em là tất cả
Chỉ mong khi em ngã, có anh nâng"
Sao giờ em lại để anh bâng khuâng?
Một câu hỏi: " Em thật lòng không nhỉ?"
Khi bên nhau, anh chưa từng ích kỉ
Em nghĩ gì? Chẳng chịu nói lí do
Hơn một lần, anh suy nghĩ, đắn đo
Buông tất cả? Hay sẽ lại níu kéo?
Hoa xương rồng em tặng anh, đã héo
Em xa rồi, anh còn nhìn nó chi?
Vì anh sợ, lại ướt đôi bờ mi
Đã khi nào? Em thấy anh yếu đuối
Nghĩ đến em, lần nào là lần cuối?
Vì đêm về, nỗi nhớ cứ triền miên
Giọt lệ sầu đang rơi ở ngoài hiên
Là từ anh? Hay bầu trời nhỏ xuống?

                                          Nắng Vô Hình

TÌM NỮA CÒN LẠI

        TÌM NỮA CÒN LẠI

Sao em cứ trốn hoài, trốn mãi?
Anh mệt, anh bỏ cuộc thì sao?
Cứ để bao ngày, anh lao đao
Tìm em hoài, rồi tìm em mãi
Anh mong rằng, em sẽ trở lại
Vì có lần, em từng ghé ngang
Mà khi ấy, đông vừa mới sang
Anh lại cuộn mình trong giấc ngủ
Đâu có biết, em từng ủ rũ
Vì gọi hoài, anh chẳng chịu nghe
Và đông này, cơn gió lạnh se
Anh khát khao một vòng tay ấm
Tình yêu đến lúc sẽ nảy mầm
Không bao giờ, yêu thương héo úa
Em ở đâu? Một mùa xuân nữa
Khi đông tàn, anh đã tỉnh giấc say

                                          Nắng Vô Hình

MỘT MÌNH

              MỘT MÌNH

Vẫn biết rằng: Tin trọn là sẽ đau
Nhưng trước sau, nên nếm đủ một lần
Người đập vỡ, nhưng nhớ nhung, anh vẫn
Trao về người, sâu tận vào đáy tim
Có bao giờ? Một mình! Em lặng im
Nghĩ về anh, một người trong quá khứ?
Có biết chăng? Bao kí ức xưa cũ
Vẫn bồi hồi, vẫn còn mãi trong anh
Bao ngày qua, từng góc phố vắng tanh
Anh cô đơn, một mình trên lối cũ
Chân tình này, người đã một lần phụ
Nhưng đớn đau, sao không chỉ một lần?
Người biết không? Từng phút giây, anh cần
Một tình yêu, dù chỉ là bé nhỏ
Nhưng người ấy, không bao giờ từ bỏ
Bước chân anh, ở đoạn giữa con đường.

                                                    Nắng Vô Hình

YÊU XA

         YÊU XA

Em tiễn anh về nơi ấy
Xa gia đình, xa giấc mộng tình anh
Xin cho tháng ngày qua nhanh
Về đây đoàn tụ, em mong anh về
Hôm nay ngày dài lê thê
Em ngồi viết những dòng này cho anh
Xa em, anh chớ quên nhanh
Bao nhiêu ngày đã cùng em hẹn hò
Tình em như những chuyến đò
Vẫn nơi bến cũ, chờ ngày gần nhau
Yêu xa tình sẽ bền lâu
Chỉ mong phương ấy, anh yên tấm lòng
Ngày về trao ngàn nụ hồng
Bên nhau mãi mãi, tình càng đậm sâu.

                                                  Nắng Vô Hình

CHẤP NHẬN

           CHẤP NHẬN

Nhớ ngày anh bước đến bên em
Trao cho em nụ hôn nồng cháy
Nói với em rằng: Xin em hãy
Bỏ tất cả, để sánh bước bên anh
Những ngày tháng trôi qua thật nhanh
Cứ ngỡ rằng, sẽ mãi hạnh phúc
Đâu biết rằng, giờ em ngã gục
Anh vội vàng, sáng bước bên ai
Tình yêu trong anh đã tàn phai?
Hay người lừa dối em từ trước?
Sao có thể? Nhanh như vậy được
Tấm thiệp hồng, em giữ trong tay
Mới hôm qua, em cũng chẳng hay
Anh xa em, là vì sao thế?
Ngày hôm nay, mắt em đẫm lệ
Có cần biết? Em sống sao không?
Và đây, một khoảng trời mênh mông
Em chậm chạp kiếm tìm lối thoát
Tâm hồn em, anh đã chiếm đoạt
Thôi muộn rồi! Hạnh phúc nhé anh.

                                             Nắng Vô Hình

EM NHỚ ANH, NGƯỜI YÊU CŨ

EM NHỚ ANH, NGƯỜI YÊU CŨ

Em muốn gọi người là quá khứ
Để rồi giữ sâu vào đáy tim
Cho em sẽ thôi, bớt kiếm tìm
Một hình bóng cũ, đã xa em
Cuốn nhật kí, em lại lật xem
Từng trang giấy in mờ màu chữ
Giọt lệ rơi, em không thể giữ
Cứ rơi hoài, vì người, biết không?
Giờ trong em là những khoảng không?
Hay chật vật vì anh mỗi tối?
Nghẹn đắng lòng, vì lời xin lỗi
Người nói vội và rồi bước đi
Em nhớ người, nhớ lại những khi
Người bên em, quan tâm, lo lắng
Còn lại đây là những khoảng lặng
Xa mãi rồi, sao còn vấn vương?

                                        Nắng Vô Hình