Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

PHÍA KHÔNG CÓ NHAU

-Phía không có nhau-
Ngay lúc này là xúc cảm gì đây?
Là đám mây đen kéo về bên kia núi
Hay tấm hình xưa ngỡ đã phủ đầy bụi?
Mây đen, ảnh cũ, sao nhói ở trong lòng...
Bao ngày qua, kìm nén phút yếu lòng
Tim em mong manh nhưng luôn mong anh hạnh phúc
Vực dậy bao lần khi tấm thân kia ngã gục
Đôi chân tiếp tục tới những ngã rẻ bấp bênh
Đã lâu rồi, đã bớt dần nỗi chênh vênh
Biển đời lênh đênh, em tìm đường trở về cùng dịu êm cuộc sống
Giây phút này, con tim lại một lần dậy sóng
Xa em rồi, sao anh lại, vẫn chỉ một mình anh?
Anh nói với em về đại dương xanh
Nơi cô ấy cùng anh từng một lần mơ ước
Anh nói với em về một con đường có hai người đi ngược
Anh-cô ấy đã từng nhìn em, cá cược, sao giờ lại bước về phía chẳng có nhau?
Anh cười nhẹ và nhắc với em về những nỗi đau
Nhưng có sao đâu, dẫu có đau thêm một vài lần nữa
Vết cứa ngày nào, cũng chỉ là sâu thêm một chút nữa
Ai rồi cũng sẽ bước ra, mạnh mẽ từ những đau thương
Anh bảo nơi này còn giữ chân anh, chút tơ vương
Và gọi em là người thương, dù từng đẩy em ra như một người xa lạ
Nhưng anh ơi, nhành cây đã từ bỏ một chiếc lá
Thì có bao giờ, lá lại ngu dại trở về vui vẻ cùng cây?
Em giấu nỗi buồn, giả vờ cho anh hay
Đã có một bàn tay, thay bàn tay anh giữ em ấm áp
Dù phải trải qua bao phong ba, bão táp
Đôi tay này cũng sẽ nắm chặt, mãi không buông
Anh ghì chặt vào một chiếc hộp vuông
Anh gói yêu thương hay một kỉ vật nào vào đó
Gửi trao đến em, giờ là điều quá khó
Nên từ bỏ, anh nho nhỏ:"duyên-nợ, trả-vay"
Anh bảo em cứ yêu thương nhiều như vậy
Có giận hờn, cãi vã, cũng đừng vội buông tay
Đừng gây lầm lỗi cho khóe mắt cay cay
Anh đang dặn em hay tự trách mình thế...?

                                                     -nangvohinh-

CHIỀU HÔM ẤY

Chiều hôm ấy, nụ cười bỏ ta đi
Trên bờ mi, vương giọt buồn héo hắt
Ôm đất trời, thấy lòng mình cô quạnh
Đông đi rồi, sao để lạnh nơi đây?
Chiều hôm ấy, khóe mắt bỗng cay cay
Gió khẽ lay, còn đâu một chiếc lá
Xa rời cây đến một vùng đất lạ
Giấu tủi hờn, hay cất niềm nhớ thương?
Chiều hôm ấy, bờ vai gầy, phong sương
Một mùi hương thân quen, sao xa lạ?
Đôi chân trần đã lần nào gục ngã?
Sao khựng lại, chẳng nhấc nổi một gang?
Chiều hôm ấy, tầm tã, mưa ghé ngang
Chạy trong mưa, một hình hài vô thức
Chân trời xa, một xác thân bất lực
Muốn phó mặc cho đất với trời cao
Chiều hôm ấy, giờ ngỡ giấc chiêm bao
Tỉnh cơn say, thôi lạc trông đêm tối
Ngước mặt lên, có biết bao nhiêu tội
Thân xác này, cớ sao nỡ vô tình?
Qua hôm nay, chào đón ánh bình minh
Nụ hoa xinh, nhuộm màu xanh hi vọng
Cõng hạnh phúc về lại trong giấc ngủ
Để mỉm cười cho ngày mới vừa lên....

                                           -nangvohinh-

...............

"Cho em quên đi hiện tại trong giấc ngủ này anh nhé. Để em đi tìm anh, để anh nắm lấy tay em, để mình cùng đi qua ngàn bão tố của cuộc đời. Anh đã từng hứa thế mà.
Em lại tỉnh giấc rồi, em vừa nhìn thấy em đứng một mình dưới cơn mưa đêm, em đã khóc thì phải, lúc đó anh đang ở đâu nhỉ..."
- Này cô bé, đi cùng với anh được không? Anh sẽ thay người ấy cùng em thực hiện những giấc mơ của em. Em đừng nhìn về quá khứ nữa, nó qua rồi; em đang sống vì ngày mai mà, có phải thế không? Ngày hôm qua, hãy cố xóa hết đi em nhé, hay cất thật kĩ vào một góc nào đó cũng được. Em đừng lục tìm những kí ức cũ kĩ nữa, rồi em khóc, anh không vui được.
Một con đường sẽ có nhiều hơn một lối đi. Một tình yêu, sẽ có một người thay một người khác cùng em bước tiếp. Một cuộc đời, đâu chỉ có một cách để sống. Một cơn gió bay đi, sẽ lại có một cơn gió khác tìm về; một chiếc lá tàn úa phó mặc cho dòng đời cuốn đi, một chiếc lá khác lại mọc ra từ đó. Cớ sao một nụ cười, em cứ kìm nén mãi thế? Em không mạnh mẽ trong nghĩ suy của mình, em yếu đuối cho chính em sao?
Em đừng khép tim mình như một cánh cửa cũ. Đừng khóa những yêu thương vì một tình yêu đã xa. Đừng nghĩ rằng: Em chưa thể hay em không thể. Thời gian đi không lấy lại được bao giờ, yêu thương đôi khi cũng hối hả chạy đua cùng thời gian. Anh không chắc sau này, cuộc đời sẽ đẩy chúng ta về đâu. Anh cũng không thể biết cảm xúc có còn vẹn nguyên như thuở ban đầu... Nhưng em hãy dũng cảm nắm lấy tay anh, em nhé, vì ngay lúc này, anh vẫn cần em như ngày hôm qua
Hứng yêu thương đổ đầy những mất mát
Buộc gió lại làm dịu mát tâm hồn
Gieo hi vọng vào một ngày rất khác
Ngày hôm qua, chỉ một vết mực loang...
                                                                                                     -nangvohinh-

....................

Họ yêu nhau vào một buổi chiều sau cơn mưa nhẹ, giữa cái nắng chói chang của mùa hè cùng vài cơn mưa rào. Họ tìm thấy nhau sau những giông tố, những tổn thương của riêng họ. Để rồi, họ biết trân trọng cái thứ gọi là "hạnh phúc" hơn. Họ đi bên nhau, cũng như nắng và gió hòa vào nhau cho cuộc đời tươi mát.
Lại một mùa mưa rào nữa. Đi dưới cái nắng mùa hạ, cô nhớ về cái hạ trước. Cũng hàng cây bắt đầu thay lá, cũng bầu trời trong xanh trở mình đón cơn mưa bất chợt, cũng con đường quen thuộc in ấn bao dấu chân cũ. Và cô mỉm cười..., cũng một niềm tin họ dành cho nhau.
- Tin tưởng: Cuộc đời có biết bao sóng gió, dòng người tấp nập có biết bao nhiêu lọc lừa? Sự nghi ngờ phá tan tất cả những thứ tốt đẹp nhất trong tình yêu.
- Vị tha: Nếu còn đòi hỏi sự công bằng trong tình yêu, có lẽ đó chưa phải là yêu.
Người ta hay lập trình sẵn cho mình một suy nghĩ: Không có gì là mãi mãi! Họ xem đó là một định luật không bao giờ thay đổi. Nếu như vậy thật, thì họ từ đâu đến thế giới này? Họ không phải là kết tinh của một tình yêu nào đó hay sao? Hợp- tan đâu phải là chuyện của trời; mà đó là sự lựa chọn của chính họ. Có một sự thật không thể phủ nhận được: Khi có niềm vui, họ thấy cuộc đời thật đẹp; còn lúc mệt mỏi, họ không tìm thấy được điều gì hay ho cả. Có lẽ mọi chuyện đều có lí do nhất định của nó. Hạnh phúc, nụ cười hay nỗi đau, nước mắt; hãy cố giữ lấy niềm vui cho riêng mình.
Hãy luôn tin rằng: Cứ đi thì sẽ đến, đường dài không chỉ một lối đi.
Cuộc đời là một bông hoa, sớm nở, tối tàn. Phải làm gì để hoa thật đẹp khi chào đón nắng mai? Thời gian hoa nở cũng chính là tuổi thanh xuân của con người, chỉ ngắn ngủi thế thôi. Cất giấu giọt nước mắt, xóa dấu vết nỗi buồn, tìm nụ cười từ những điều bình dị nhất.
                                                                                                 -nangvohinh-

ANH CHỌN CÔ ẤY, EM CHỌN CÔ ĐƠN

Anh chọn cô ấy sao còn nói nhớ em?
Rồi cho em xem kỉ vật mà hai người từng hẹn ước
Em thấy được nụ cười khi anh cùng cô ấy chụp chung tấm hình ngày hôm trước
Sao lại đến nơi này và nói rất cần em?
Em chọn cô đơn sao vẫn muốn bên anh?
Hình hài xanh xao nên anh không muốn bỏ mặc
Để lòng anh không phải chật vật
Vì thành thật, anh chỉ là thương hại mà thôi
Đường chưa rẻ đôi nhưng mình đừng đi chung một lối
Đừng thêm cơ hội cho em làm kẻ thứ ba
Là con gái, nên em hiểu cảm giác của người ta
Quả xanh kia, dù ngọt hay chua cũng chỉ một người được hái
Anh hay là em, dù trước hay sau cũng không được thoải mái
Mũi gai này, hãy để em thay anh giẫm đạp lên
Đường dài, ngắn cũng chỉ một cái tên
Em sẽ đi nhanh trên lối mòn không có màu hạnh phúc
Xin cầu chúc cho tình anh mãi đẹp
Dù thật lòng, em hạn hẹp trong từng dòng nghĩ suy
Bước thật chậm nhưng sẽ chẳng ngoái đầu nhìn lại
Để không còn thấy sự tồn tại của cô ấy, và anh... 

                                                                -nangvohinh-

..........

Có người bảo với tôi rằng: Những thứ tôi viết và con người ở ngoài của tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Đơn giản lắm, vì tôi luôn nấp trong một cái vỏ bọc mà rất ít người thấy được. À, từng có một người nhìn thấy tôi ở trong đó, nhưng tôi đẩy họ ra, tôi không muốn ai biết.
Tôi hay viết về tình yêu, vui cũng có mà buồn thì rất nhiều. Có ai thấy tôi ở trong những thứ tôi viết không? Tôi chỉ mới hai mươi thôi mà. Cũng đơn giản lắm: Tôi thích những cảm giác có trong tình yêu!
Tôi hay nói về một con đường tình yêu. Tôi thích trải trên con đường ấy một màu xanh mát của cỏ. Nhưng đâu thể ngăn nổi những chiếc lá già nua tìm về với đất. Tình yêu cũng thế đấy! Màu xanh khi còn bước cạnh nhau; màu lá úa cho vô vàn đau thương, mất mát.
Người yêu bạn sẽ biết điều gì làm bạn buồn và giết chết chúng đi để bạn cười. Khi đã không còn để tâm đến bạn nữa, họ sẽ để mặc bạn một mình nhặt chiếc lá vàng trên lối mòn ngày xưa.
Tôi ghét sự giả dối, ghét những lời nói dối bất kể là vì lí do gì. Với riêng tôi thôi: Giả dối là những điều tồi tệ nhất tôi dành cho những người tôi không bận tâm nữa. Trân trọng nên tôi thành thật. Tôi có thể luyên thuyên đủ thứ trên đời với người thương yêu, tôi sẽ nói hết những điều tôi muốn nói, tôi không giấu diếm một điều nhỏ nào cả. Người đi bên cạnh tôi sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì. Còn họ? Có thể cũng như tôi, cũng có thể họ giấu đi một vài thứ, nhiều thứ, hay rất nhiều thứ. Tôi không biết được, vì tôi không có khả năng nhìn thấu người khác.Tôi có thể vì cảm giác của họ mà kìm nén những điều làm họ không vui; và tôi cũng ích kỉ mong nhận lại được điều đó.
Tôi luôn mong muốn: Yêu là làm cho nhau hạnh phúc, gánh cho nhau bớt những nặng nhọc chứ không thể là gánh nặng cho nhau...
-nangvohinh-

.....................

Có một con đường mà ai rồi cũng phải đặt chân tới, từng bước chậm rãi hoặc vội vàng lướt qua. Đường dài hay ngắn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Em vẫn hay mường tượng về những bước chân trên con đường ấy với một ý nghĩ ngờ nghệch: Đường nào mà chẳng giống nhau, cứ đi là tới thôi. Nhưng rồi em nhận ra: Con đường tình yêu có nhiều lối đi, không phải cứ đi rồi sẽ tới.
Em đã thấy, có người đi được đến đoạn cuối, có người đi mãi rồi vẫn ở nơi xuất phát ban đầu. Em đã hình dung về một màu xanh trải dài trên con đường ấy, anh đến nắm lấy tay em, dắt em đi từng bước thật chậm để cảm nhận được màu xanh của lá, màu hồng hoa cỏ.
Rồi anh đến. Mình đi được bao lâu rồi anh nhỉ? Đoạn cuối còn xa không? Có người từng dắt em đi nhưng họ lại bỏ em ở đoạn giữa con đường, mặc em lạc lõng trong từng bước chân mơ hồ trở về đoạn đầu xa lạ dù đã từng đi qua. Em sợ lắm cái cảm giác hoang mang, xáo trộn trong tâm trí, sợ cái cảm giác chênh vênh giữa quá khứ và thực tại. Vì dù đúng hay sai, người rơi nhiều nước mắt vẫn là người con gái.
Đi bên anh, em cảm nhận được từng hạt mưa, đôi khi lạnh buốt, có lúc ấm áp đến lạ thường. Từng con nắng vẫn chói chang, đôi lần lại pha chút dịu mát. Nhưng dù lạnh đến nhường nào, chói chang đến nhường nào thì bên anh vẫn bình yên lắm. Chúng mình đi cùng nhau, cứ đi mãi thế này anh nhé. Nếu em mỏi chân thì em sẽ đặt mình trên lưng anh; nếu anh mệt, mình nghỉ một lát rồi đi tiếp được không? Vì em thấy ở cuối con đường có tia sáng của bình minh. Đừng chia đường về thành hai ngã, vì em thấy ở đó chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi trong đêm mà thôi.
Em sẽ thì thầm bên tai anh rằng: Đi đâu cũng được, làm gì cũng được...miễn bên anh là được. Sống hay tồn tại? Bên em hay chỉ độc bước một mình? Sống là ở bên cạnh em...
                                                                                           -nangvohinh-

MẸ ƠI, CON MỆT

Mẹ ơi, có nơi nào sống mà không phải suy nghĩ hay lo sợ không? Hôm nay con mệt lắm.
Con không muốn nhìn cuộc sống vẫn diễn ra bình thường trong khi con cảm thấy mệt mỏi. Hãy chỉ cho con cách sống không cần bận tâm đến những thứ xung quanh đi. Nếu bây giờ con thấy mình yếu đuối quá, thì con có được phép khóc không mẹ? Mẹ cho con một hình hài khỏe mạnh nhưng con lại không tự làm cho tâm hồn con khỏe mạnh. Mẹ cho con một cái đầu để nghĩ về những điều tốt đẹp, nhưng con lại tự cho mình cái quyền làm nó mệt mỏi. Mẹ cho con đôi mắt để ngắm nhìn thế giới xinh tươi, nhưng con lại dùng nó vào những điều vô nghĩa.
Con biết tìm bình yên ở nơi nào khi xung quanh toàn những việc khiến con phải suy nghĩ. Những thứ con đang nắm trong tay, con luôn sợ nó biến mất. Dường như con càng cố nắm chặt thì nó càng lỏng đi thì phải. Giá như biết chắc chắn những thứ sẽ thuộc về mình thì con đâu phải khổ sở thế này.
Ai cũng có một sự ích kỉ nhất định phải không mẹ? Con nhận ra rằng: Ích kỉ có thể làm cho người ta cô đơn. Con muốn sống như những đứa trẻ. Vui con sẽ cười, ai đánh con đau con sẽ khóc. Con chán chường với những cảm giác do chính con tạo ra. Đôi khi đau lắm nhưng con không được thoải mái khóc lớn lên, mà chỉ dám để cho nước mắt lăn trên gối. Đôi khi con buồn lắm nhưng phải giả vờ là mình đang vui. Đôi khi con lại thấy mình thật đáng thương.
Mẹ à, con mệt rồi, sao con không thể nhắm mắt lại mà ngủ như ngày nào vậy mẹ? Đầu con đau lắm, sao nó lại cứ đau thêm như vậy hả mẹ? Cho con một lần này thôi, con được khóc như một đứa trẻ được không mẹ?

                                                                                           -nangvohinh-

EM TRỞ VỀ VỊ TRÍ CỦA CHÍNH EM

Em trở về vị trí của chính em
Không đau buồn vì tổn thương đang gánh
Nhưng em mệt, cứ gồng lên chịu đựng
Rồi canh cánh với nỗi đau vô tình
Em bước đi gửi lại anh cuộc tình
Về đúng nghĩa với cuộc sống ngày trước
Trả lại anh, những buổi chiều, đôi chân rảo bước
Trả lại tất cả những cảm xúc chai sần
Sẽ quên dần vị ngọt của đôi môi
Thôi gán ghép lòng mình với nỗi nhớ
Chôn giấu, những hững hờ, làm con tim tan vỡ
Dù đường về, đã ngỡ, sẽ chung đôi
Em không trách những dại khờ, lầm lỗi
Khối tình này, anh đâu giữ cho anh
Có phải chăng? Chỉ mong em bước nhanh
Vì trong anh, tình này là vô nghĩa
Buồn hay vui, anh đâu màng đếm xỉa
Mong hay chờ, cứ lặng lẽ, mình em
Anh đã xem, tâm hồn này tự nguyện
Mong chờ gì? Chỉ hình hài còn nguyên
Em cười khi mưa rớt ngoài hiên
Nhỏ nước mắt, những ngày trời nắng đẹp
Vì với em, một ý nghĩ hạn hẹp
Tìm nơi nào? Một người giống như em
Anh cứ tìm, ngày mai của chính anh
Em trở về, chẳng mong ai sẽ đến
Dẫu biết rằng, thuyền cũng sẽ cập bến
Nhưng em sẽ tìm, hạnh phúc với chính em...

                                                       -nangvohinh-

..............

Yêu! Nếu đòi hỏi sự công bằng thì...bạn đừng yêu nữa. Vì đơn giản: Yêu là cho đi.
Có ai dễ dàng giành lấy sự thiệt thòi cho mình, con người vốn rất ích kỉ, dù có bao biện như thế nào cũng không thể phủ nhận được điều đó. Nhưng khi đã yêu một người bằng cả trái tim, họ chịu được sự thiệt thòi, họ không ganh đua, không tính toán được-mất với người họ yêu nữa.
Giữa dòng đời mênh mông, dòng người cũng mênh mông như thế. Có một người, gặp một người khác. Họ nhìn nhau, họ nói chuyện với nhau, họ gần nhau rồi yêu nhau, và họ không xa nhau được. Tại sao lại là người đó? Sao lại không là một người khác? Bạn có tin vào định mệnh- thứ gọi là duyên, là phận?
Tình yêu có lẽ là chuyện muôn thuở. Đau khổ hay vui sướng không còn là điều gì to tát nữa. Tôi cũng đã từng!
Tôi đã từng cá cược với bản thân mình: không gửi cho ai tình thương, tình yêu, chân tình hay những cảm xúc tinh khôi. Sẽ không có kẻ nào đáng tin để nhận điều này cả. Và..., tôi thua chính tôi.
Nụ cười hay nước mắt, hi vọng hay thất vọng, hạnh phúc hay cô đơn, có ai lại chưa từng một lần!
Đồng tiền có hai mặt, lòng người cũng hai mặt. Sao tình yêu có thể chỉ một mặt? Tất cả là do con người, hãy nhìn vào mặt tích cực mà sống và yêu.
Đừng đòi hỏi điều gì cho bản thân, cũng đừng quá vô tâm để họ lạc lõng, rồi bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn thế...

                                                                                                  -nangvohinh-

MAI XA RỒI

Mai em đi rồi, có lẽ sẽ nhớ anh
Kí ức mong manh, xin cho em cất giữ
Đường tình yêu, nhuộm màu rêu xưa cũ
Lối xưa về, còn đâu nữa bóng hình em
Mai xa rồi, anh đừng nhớ đến em
Hãy cứ quên như khi xưa chưa từng nhớ
Ở ngoài kia tương lai anh rộng mở
Chớ vùi chôn cả thế giới bởi nụ cười em
Mai xa rồi, xin anh hãy cứ xem
Nụ hôn sâu, từng cái ôm thật chặt
Mái tóc nâu, ánh mắt dịu dàng, trên nét mặt
Là giấc mộng dài, ngủ mãi rồi cũng quên
Chiếc thuyền con trên biển rộng, lênh đênh
Em sẽ tập quên, một bàn tay từng bên em che chở
Sẽ thôi đau khi không ai nâng đỡ
Thôi bỡ ngỡ, bớt yếu đuối, chỉ một phút trong lòng
Rồi ta lại sẽ lấp đi những khoảng trống mênh mông
Lại thôi trông mong một hình dung từng tồn tại
Thôi cố chấp, những tổn thương thôi ở lại
Vì mãi mãi, sẽ chỉ còn hình ảnh đôi ta.

                                                   -nangvohinh-

CHỈ CÓ HÔM NAY

Cho em chút can đảm để bước tiếp đi anh
Đừng lấy những ngày xanh làm thành một trò tiêu khiển
Nếu chẳng thể có tình yêu nào là vĩnh viễn
Thì hãy thắp lên ngọn lửa yêu thương ngay lúc này
Hãy cho em chút nhớ nhung khi còn ở lại đây
Đừng giả vờ không hay khi em lục tìm kí ức ngày hôm đó
Để em vô hồn cười bâng quơ theo cơn gió
Có khó gì đâu, chút nhớ chút thương cho hạnh phúc đong đầy
Cho em chút nắng để bớt lạnh trong mùa đông này
Mơn man, mơn man một lời ru cho em cười trong giấc ngủ
Yêu thương đến bao nhiêu? Có khi nào là đủ?
Một nụ hồng, có thể nào mãi xinh tươi được sao?
Ngày bên nhau, có biết đâu là giấc chim bao
Đừng để lao đao, khoảng thời gian bên nhau là vô nghĩa
Sao không cùng nhau hướng về chung một phía?
Nói nhớ em đi, đắn đo làm chi cho em mong, em chờ
Ngày mai của chúng ta cũng như ánh đèn mờ
Em không muốn thấy, anh đừng cố để nhìn thấy
Cuộc đời khó đoán, biết trước cũng chỉ vậy
Sống cho hôm nay, khổ đau hay vui sướng cũng hôm nay
Ngày mai, tin yêu nhạt mất hay đong đầy?
Là duyên số, đâu thể giản đơn như một điều ước
Dòng đời xô đẩy, anh hay em, sao chống lại được?
Đừng cá cược, hãy cùng em sống tốt ngày hôm nay....

                                                                     
-nangvohinh-

................

Khi không còn vị trí trong lòng ai đó, có phải bạn nên chọn cách im lặng và ra đi?
Có lẽ là đúng!
Cứ mãi đứng đó níu kéo, trách móc hay khóc lóc để làm gì? Người ta vẫn hay tự làm tổn thương chính mình, tại sao thế? Tổn thương họ dành cho bạn chưa đủ thì phải...
Cứ cố chấp, khóc rồi cười, cười rồi lại khóc, cuối cùng cũng chỉ là nước mắt. Đơn giản là vì đối với họ, bạn không quan trọng. Có thể ban đầu họ chọn bạn đấy, nhưng giờ họ hối hận rồi, không muốn bạn bên cạnh nữa, họ đi, bạn khóc. Cuộc đời là thế, nụ cười và nước mắt luôn song hành với nhau, con tim và lí trí của chính mình còn đấu đá nhau thì họ làm bạn khóc là điều quá đỗi bình thường. Tại sao bạn không thay đổi chính mình mà cứ mãi tìm cách biện minh cho việc làm của họ? Tại sao bạn cứ cố chấp tin vào những điều mơ hồ mà không nhìn nhận sự việc theo lẽ thường tình của nó?
Đừng quá tự tin vào tình cảm họ dành cho bạn mà hãy làm gì đó để bạn có thể tự tin rằng: Nếu không có họ bạn vẫn hoàn thành tốt 24 giờ của một ngày. Đừng quá phụ thuộc vào cảm giác của họ mà hãy để họ quan tâm đến cảm giác của bạn.
Những việc đã, đang và sẽ xảy ra luôn có một lí do nhất định nào đó, nó vô hình hoặc hữu hình tùy vào cách nhìn nhận của con người. Có mong đợi hay cố né tránh thì nó cũng xảy ra theo quy luật vốn có của nó. Vậy nên, đừng làm cho người khác ái gại vì sự tổn thương của bạn, lúc đó bạn thật sự rất đáng thương. Tại sao không nâng giá trị của bản thân lên trên mà cứ đè bẹp nó bởi sự yếu đuối của bạn?
Hãy sống như một cành hoa, vươn mình chào ánh nắng mai, nhìn nhận cuộc đời bằng đôi mắt, cảm nhận tình yêu bằng trái tim, hành động bằng lí trí.
Thứ mà bạn nhận được sẽ là nụ cười!
Này cô gái, em làm gì ở đó?
Em đang buồn và đang khóc phải không?
Em yếu đuối như vậy để ai trông?
Những khoảng không, em cứ đập tan hết
Này cô gái, sao em phải mỏi mệt?
Đứng dậy cùng tôi, hãy mỉm cười
Buồn hay vui, một kiếp sống con người
Có ai tránh khỏi? Nhưng người ta vẫn sống.

                                                 
-nangvohinh-

CÓ NHỮNG NỖI ĐAU KHÔNG THỂ NÓI THÀNH LỜI

Có những nỗi đau không thể nói thành lời
Chỉ biết con tim đang buồn, chỉ vậy thôi
Một người đến rồi đi, mang theo nỗi nhớ
Một người hi vọng, mong chờ trong hư vô
Một người chậm chạp bước đi trong bỡ ngỡ
Nghẹn ngào nước mắt, bao giờ hóa hư không?
Gậm nhấm kí ức, đâu một lần chờ trông
Mà sao đôi mắt nhìn hoài về phía ấy?
Có khi nào người nghoảnh lại để nhìn thấy?
Góc phố ấy, vẫn cũ kĩ, vẫn rêu xanh
Có bao giờ người ban chút hi vọng mong manh?
Để cảm nhận từng nhịp đập chầm chậm rồi hối hả
Đường ngỡ đã chung lối, giờ đôi ngã
Vì chút ích kỉ hay giận hờn vu vơ?
Vì duyên số để một người bơ vơ?
Hay xa cách chỉ vì người lạc lối?
Có nghĩa gì đâu chỉ một lời xin lỗi
Người cứ bước vội, đừng nói nữa làm chi
Bao tan vỡ, không để người gậm nhấm
Ngàn nỗi đau, có nói cũng ích gì.......

                                                       
-nangvohinh-

NGƯỜI

Người cho tôi một bờ vai vững chắc
Dõi theo tôi trên suốt chặng đường dài
Dù hôm qua, hôm nay hay ngày mai
Một tình yêu chắc chắn là mãi mãi
Hỏi có ai mà chưa một lần sai
Người sẽ giận nhưng bao giờ bỏ mặc?
Dù yên bình hay đôi lúc chật vật
Người không hứa nhưng sẽ mãi bên tôi
Tôi tự tin vì tôi đã có rồi
Một niềm tin không bao giờ thay đổi
Dù đã có biết bao nhiêu lầm lỗi
Người vẫn thế, vẫn hướng về phía tôi
Tôi tìm đến một vùng đất xa xôi
Rồi lạc lõng, thấy chơi vơi đến lạ
Rồi chạnh lòng vì những lần tôi đã
Làm cho người buồn, nước mắt người rơi
Tự dặn lòng sẽ cố gắng buông lơi
Những thú vui, những việc làm vô nghĩa
Về bên người để không bị lạc lối
Được cuộn mình trong giấc ngủ ấm êm.

                                       
-nangvohinh-

EM GIẬN RỒI

Em giận rồi nên anh cứ về đi
Không cần anh nắm lấy tay em nữa
Anh chẳng cần thực hiện những lời hứa
Không cần yêu anh nữa, chẳng yêu đâu
Em giận rồi, chẳng cần ở bên nhau
Lời dịu êm hay là lời hờn dỗi
Chẳng cần anh phải giả vờ nhận lỗi
Khi anh nói anh chẳng biết mình sai
Em giận rồi, chẳng nghĩ đến ngày mai
Sao anh đi để lại em như thế?
Không biết đâu, đôi mắt em đẫm lệ
Anh đâu rồi? Không dỗ dành em sao?
" Này cô bé, xin em đừng mếu máo
Cứ dỗi anh rồi nói chuyện vẩn vơ
Có biết không? Anh ở đằng kia chờ
Em nguôi giận, anh bên em như thế"

                                         
-nangvohinh-

XIN ĐỪNG NÍU KÉO

Xin anh đừng níu kéo nữa được không?
Khi tất cả là chuyện hôm qua rồi
Em không muốn nhắc, cũng chẳng còn bối rối
Quên hết rồi, không còn những chiều mưa
Xin lỗi anh vì nợ một lời hứa
Xưa cũ rồi, xin anh đừng nhớ chi
Đừng níu kéo những giấc mơ, chỉ vì:
Nhạt cả rồi, không còn chung góc phố
Đừng trách chi, vì đã là duyên số
Hết nợ rồi, mình chẳng thể bên nhau
Em vô tình làm tim anh rỉ máu
Biết làm sao? Không thay đổi được gì
Sao anh cứ mãi cố chấp, nhu mì?
Khi bao lần thấy em trên lối cũ
Tay trong tay, chẳng như anh: ủ rũ
Em vui rồi, anh cũng tìm vui đi
Sao cứ buồn rồi trách em ra đi?
Em nói rồi, anh đừng chờ mong nữa
Em không buồn, chẳng khóc lúc trời mưa
Sao anh lại nhờ mưa hòa nước mắt?
Dẫu sau này là được hay sẽ mất
Em cũng không ngoảnh lại nhìn anh đâu
Đừng chờ chi, chỉ đổi lại u sầu
Đừng cố níu những gì là quá khứ...

                                           
-nangvohinh-

ANH MỆT RỒI

Anh mệt rồi, anh sẽ ngủ ngay thôi
Này cô gái! Sao loay hoay mãi thế?
Anh biết rằng, em đang rất mỏi mệt
Sao không cuộn mình trong một giấc ngủ say?
Anh mệt rồi, anh sẽ cố quên ngay
Này cô gái, sao em cứ cố nhớ?
Đường gập ghềnh nhưng phía trước rộng mở
Sao em cứ hoài đứng mãi chẳng đi?
Anh mệt rồi, anh sẽ chẳng nghĩ suy
Này cô gái, em làm gì ở đó?
Em nghĩ rằng quên đi là rất khó
Nên vướng hoài trong quá khứ đau thương
Anh mệt rồi, chẳng muốn níu tơ vương
Anh sẽ sống như khi xưa anh sống
Không muốn đầu óc mình trống rỗng
Vui lên nào, hãy cứ sống như anh.

                                         
-nangvohinh-

HOA HƯỚNG DƯƠNG

Anh có thấy hoa hướng dương kia không? Đẹp anh nhỉ!
Hoa luôn hướng về phía mặt trời, hoa đẹp lắm. Còn em, không xinh được như hoa; nhưng em luôn hướng về phía anh. Có lẽ bây giờ, anh không lo lắng gì cả, vì em đang ở cạnh anh mà. Nhưng liệu khi lỡ để mất em rồi, anh có thấy tiếc không nhỉ. Em không quá khó hiểu, em cũng không quá cầu kì, em đơn giản lắm. Yêu thì em bảo là yêu, không yêu em sẽ bảo không yêu. Nhớ thì em bảo là nhớ, cần thì em sẽ ôm anh chặt hơn. Buồn em sẽ khóc, vui em sẽ cười. Nếu lâu thật lâu, em không cười với anh, cũng chẳng cười với ai nữa, thì anh mất em rồi đó. Sao lại thế nhỉ? Em cũng không biết nữa, vì lúc này em chẳng có lí do nào để rời xa anh đâu, vẫn yêu như thuở ban đầu ấy, hơn một tí mới đúng.
Em yêu rất thật, nhưng chỉ biết là vì yêu thôi. Có người từng hỏi em rằng:" Em yêu anh ta vì điều gì thế?". Em có câu trả lời chứ, rất hợp lí và logic đấy:" Là vì yêu thôi".
Ngoài kia người ta yêu nhau lạ lắm anh à, em thấy rồi. Họ phải biết mình được gì họ mới yêu cơ. Hơn thua, được mất làm gì anh nhỉ. Em cũng ích kỉ lắm đấy, tham lam nữa. Yêu anh, em muốn anh là của riêng em thôi. Chỉ cần anh ở bên cạnh thì em đâu có gì phải sợ. Em không có gì cả, chỉ có trái tim luôn hướng về anh. Em không giỏi gì cả, chỉ giỏi nhất là thương anh thôi.

                                                                                       -nangvohinh-

EM MUỐN NÓI

Em muốn mình có một chút yếu đuối
Để được nũng nịu trên bờ vai anh
Để khi em khóc có anh dỗ dành
Tim em mỏng manh, có anh che chắn
Em muốn tự mình qua con phố vắng
Can đảm cùng anh đến chốn bình yên
Đủ mạnh mẽ để anh bớt ưu phiền
Lỡ anh vô tình, em thôi không khóc.
Anh yêu em dài lâu hay phút chốc?
Muốn em cười hay nước mắt em rơi?
Dù hạnh phúc hay lắm lúc chơi vơi
Anh nghĩ gì? Sao không cho em biết
Em sợ lắm, một nụ hôn tiễn biệt
Chẳng mong chờ giọt nước mắt chia li
Nhưng không muốn anh ban chút từ bi
Còn yêu, em cần; nhạt rồi xin cứ bước.

                                             
-nangvohinh-

MẸ



Bao ngày mang nặng đẻ đau
Để sau khó nhọc, mẹ nhìn thấy con
Khi còn là búp măng non
Tre già măng mọc, mẹ hò con nghe
Dù là cái nắng trưa hè
Hay cơn gió đến se lạnh trời đông
Dù vất vả, mẹ chỉ trông
Mai sau khôn lớn, mong con nên người
Mẹ vui trong những tiếng cười
Khi con hạnh phúc bên người con thương
Dãi dầu một nắng, hai sương
Giờ con hiểu thấu những ngày gian nan
Một mùa xuân nữa lại sang
Ai mừng tuổi mới? Mẹ lo tuổi già
Cuối chân trời, có còn xa?
Những ngày đau ốm, mẹ nhìn xa xăm
Mẹ ơi, gian khó bao năm
Giờ con bất lực nhìn mẹ gầy đi
Trách mình, nhớ lại những khi
Đôi khi bướng bỉnh, con không nghe lời
Hối hận có thể nào vơi
Một lời yêu mẹ, chẳng chịu nói ra
Xin mẹ đừng bỏ con xa
Để con đáp trả, công ơn sinh thành.  

                               -nangvohinh-

NỤ HÔN VÀ NƯỚC MẮT

Em ở đâu trong giấc mơ đêm qua?
Khi ta đã xa, nhạt nhòa trong nước mắt
Anh đã quen với cơn đau quặn thắt
Tim lạnh ngắt nhớ về những chiếc hôn
Những chiếc hôn, cồn cào trong nỗi nhớ
Từng nỗi nhớ làm nước mắt tuôn rơi
Dù bao ngày anh đã cố buông lơi
Những hẹn thề, ngày qua em quên mất
Chùm kí ức, có phải nên chôn cất?
Sau nét mặt hay thật chặt trong tim
Có những lúc, anh rất muốn lặng im
Nhưng làm sao? Đêm từng đêm rất nhớ
Giấc mơ thôi, trong u mê, cứ ngỡ
Em lại về trao anh nụ hôn sâu
Tỉnh cơn mộng, chưa khi nào hết đau
Dòng nước mắt lăn dài trong tiếc nuối.

                                           
-nangvohinh-