Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

.....................

Có một con đường mà ai rồi cũng phải đặt chân tới, từng bước chậm rãi hoặc vội vàng lướt qua. Đường dài hay ngắn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Em vẫn hay mường tượng về những bước chân trên con đường ấy với một ý nghĩ ngờ nghệch: Đường nào mà chẳng giống nhau, cứ đi là tới thôi. Nhưng rồi em nhận ra: Con đường tình yêu có nhiều lối đi, không phải cứ đi rồi sẽ tới.
Em đã thấy, có người đi được đến đoạn cuối, có người đi mãi rồi vẫn ở nơi xuất phát ban đầu. Em đã hình dung về một màu xanh trải dài trên con đường ấy, anh đến nắm lấy tay em, dắt em đi từng bước thật chậm để cảm nhận được màu xanh của lá, màu hồng hoa cỏ.
Rồi anh đến. Mình đi được bao lâu rồi anh nhỉ? Đoạn cuối còn xa không? Có người từng dắt em đi nhưng họ lại bỏ em ở đoạn giữa con đường, mặc em lạc lõng trong từng bước chân mơ hồ trở về đoạn đầu xa lạ dù đã từng đi qua. Em sợ lắm cái cảm giác hoang mang, xáo trộn trong tâm trí, sợ cái cảm giác chênh vênh giữa quá khứ và thực tại. Vì dù đúng hay sai, người rơi nhiều nước mắt vẫn là người con gái.
Đi bên anh, em cảm nhận được từng hạt mưa, đôi khi lạnh buốt, có lúc ấm áp đến lạ thường. Từng con nắng vẫn chói chang, đôi lần lại pha chút dịu mát. Nhưng dù lạnh đến nhường nào, chói chang đến nhường nào thì bên anh vẫn bình yên lắm. Chúng mình đi cùng nhau, cứ đi mãi thế này anh nhé. Nếu em mỏi chân thì em sẽ đặt mình trên lưng anh; nếu anh mệt, mình nghỉ một lát rồi đi tiếp được không? Vì em thấy ở cuối con đường có tia sáng của bình minh. Đừng chia đường về thành hai ngã, vì em thấy ở đó chỉ có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi trong đêm mà thôi.
Em sẽ thì thầm bên tai anh rằng: Đi đâu cũng được, làm gì cũng được...miễn bên anh là được. Sống hay tồn tại? Bên em hay chỉ độc bước một mình? Sống là ở bên cạnh em...
                                                                                           -nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét