Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

CÓ NHỮNG NỖI ĐAU KHÔNG THỂ NÓI THÀNH LỜI

Có những nỗi đau không thể nói thành lời
Chỉ biết con tim đang buồn, chỉ vậy thôi
Một người đến rồi đi, mang theo nỗi nhớ
Một người hi vọng, mong chờ trong hư vô
Một người chậm chạp bước đi trong bỡ ngỡ
Nghẹn ngào nước mắt, bao giờ hóa hư không?
Gậm nhấm kí ức, đâu một lần chờ trông
Mà sao đôi mắt nhìn hoài về phía ấy?
Có khi nào người nghoảnh lại để nhìn thấy?
Góc phố ấy, vẫn cũ kĩ, vẫn rêu xanh
Có bao giờ người ban chút hi vọng mong manh?
Để cảm nhận từng nhịp đập chầm chậm rồi hối hả
Đường ngỡ đã chung lối, giờ đôi ngã
Vì chút ích kỉ hay giận hờn vu vơ?
Vì duyên số để một người bơ vơ?
Hay xa cách chỉ vì người lạc lối?
Có nghĩa gì đâu chỉ một lời xin lỗi
Người cứ bước vội, đừng nói nữa làm chi
Bao tan vỡ, không để người gậm nhấm
Ngàn nỗi đau, có nói cũng ích gì.......

                                                       
-nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét