Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

..........

Có người bảo với tôi rằng: Những thứ tôi viết và con người ở ngoài của tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Đơn giản lắm, vì tôi luôn nấp trong một cái vỏ bọc mà rất ít người thấy được. À, từng có một người nhìn thấy tôi ở trong đó, nhưng tôi đẩy họ ra, tôi không muốn ai biết.
Tôi hay viết về tình yêu, vui cũng có mà buồn thì rất nhiều. Có ai thấy tôi ở trong những thứ tôi viết không? Tôi chỉ mới hai mươi thôi mà. Cũng đơn giản lắm: Tôi thích những cảm giác có trong tình yêu!
Tôi hay nói về một con đường tình yêu. Tôi thích trải trên con đường ấy một màu xanh mát của cỏ. Nhưng đâu thể ngăn nổi những chiếc lá già nua tìm về với đất. Tình yêu cũng thế đấy! Màu xanh khi còn bước cạnh nhau; màu lá úa cho vô vàn đau thương, mất mát.
Người yêu bạn sẽ biết điều gì làm bạn buồn và giết chết chúng đi để bạn cười. Khi đã không còn để tâm đến bạn nữa, họ sẽ để mặc bạn một mình nhặt chiếc lá vàng trên lối mòn ngày xưa.
Tôi ghét sự giả dối, ghét những lời nói dối bất kể là vì lí do gì. Với riêng tôi thôi: Giả dối là những điều tồi tệ nhất tôi dành cho những người tôi không bận tâm nữa. Trân trọng nên tôi thành thật. Tôi có thể luyên thuyên đủ thứ trên đời với người thương yêu, tôi sẽ nói hết những điều tôi muốn nói, tôi không giấu diếm một điều nhỏ nào cả. Người đi bên cạnh tôi sẽ hiểu tôi đang nghĩ gì. Còn họ? Có thể cũng như tôi, cũng có thể họ giấu đi một vài thứ, nhiều thứ, hay rất nhiều thứ. Tôi không biết được, vì tôi không có khả năng nhìn thấu người khác.Tôi có thể vì cảm giác của họ mà kìm nén những điều làm họ không vui; và tôi cũng ích kỉ mong nhận lại được điều đó.
Tôi luôn mong muốn: Yêu là làm cho nhau hạnh phúc, gánh cho nhau bớt những nặng nhọc chứ không thể là gánh nặng cho nhau...
-nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét