Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

....................

Họ yêu nhau vào một buổi chiều sau cơn mưa nhẹ, giữa cái nắng chói chang của mùa hè cùng vài cơn mưa rào. Họ tìm thấy nhau sau những giông tố, những tổn thương của riêng họ. Để rồi, họ biết trân trọng cái thứ gọi là "hạnh phúc" hơn. Họ đi bên nhau, cũng như nắng và gió hòa vào nhau cho cuộc đời tươi mát.
Lại một mùa mưa rào nữa. Đi dưới cái nắng mùa hạ, cô nhớ về cái hạ trước. Cũng hàng cây bắt đầu thay lá, cũng bầu trời trong xanh trở mình đón cơn mưa bất chợt, cũng con đường quen thuộc in ấn bao dấu chân cũ. Và cô mỉm cười..., cũng một niềm tin họ dành cho nhau.
- Tin tưởng: Cuộc đời có biết bao sóng gió, dòng người tấp nập có biết bao nhiêu lọc lừa? Sự nghi ngờ phá tan tất cả những thứ tốt đẹp nhất trong tình yêu.
- Vị tha: Nếu còn đòi hỏi sự công bằng trong tình yêu, có lẽ đó chưa phải là yêu.
Người ta hay lập trình sẵn cho mình một suy nghĩ: Không có gì là mãi mãi! Họ xem đó là một định luật không bao giờ thay đổi. Nếu như vậy thật, thì họ từ đâu đến thế giới này? Họ không phải là kết tinh của một tình yêu nào đó hay sao? Hợp- tan đâu phải là chuyện của trời; mà đó là sự lựa chọn của chính họ. Có một sự thật không thể phủ nhận được: Khi có niềm vui, họ thấy cuộc đời thật đẹp; còn lúc mệt mỏi, họ không tìm thấy được điều gì hay ho cả. Có lẽ mọi chuyện đều có lí do nhất định của nó. Hạnh phúc, nụ cười hay nỗi đau, nước mắt; hãy cố giữ lấy niềm vui cho riêng mình.
Hãy luôn tin rằng: Cứ đi thì sẽ đến, đường dài không chỉ một lối đi.
Cuộc đời là một bông hoa, sớm nở, tối tàn. Phải làm gì để hoa thật đẹp khi chào đón nắng mai? Thời gian hoa nở cũng chính là tuổi thanh xuân của con người, chỉ ngắn ngủi thế thôi. Cất giấu giọt nước mắt, xóa dấu vết nỗi buồn, tìm nụ cười từ những điều bình dị nhất.
                                                                                                 -nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét