Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

CHIỀU HÔM ẤY

Chiều hôm ấy, nụ cười bỏ ta đi
Trên bờ mi, vương giọt buồn héo hắt
Ôm đất trời, thấy lòng mình cô quạnh
Đông đi rồi, sao để lạnh nơi đây?
Chiều hôm ấy, khóe mắt bỗng cay cay
Gió khẽ lay, còn đâu một chiếc lá
Xa rời cây đến một vùng đất lạ
Giấu tủi hờn, hay cất niềm nhớ thương?
Chiều hôm ấy, bờ vai gầy, phong sương
Một mùi hương thân quen, sao xa lạ?
Đôi chân trần đã lần nào gục ngã?
Sao khựng lại, chẳng nhấc nổi một gang?
Chiều hôm ấy, tầm tã, mưa ghé ngang
Chạy trong mưa, một hình hài vô thức
Chân trời xa, một xác thân bất lực
Muốn phó mặc cho đất với trời cao
Chiều hôm ấy, giờ ngỡ giấc chiêm bao
Tỉnh cơn say, thôi lạc trông đêm tối
Ngước mặt lên, có biết bao nhiêu tội
Thân xác này, cớ sao nỡ vô tình?
Qua hôm nay, chào đón ánh bình minh
Nụ hoa xinh, nhuộm màu xanh hi vọng
Cõng hạnh phúc về lại trong giấc ngủ
Để mỉm cười cho ngày mới vừa lên....

                                           -nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét