NGƯỜI LẠ ĐÃ TỪNG QUEN
Anh không biết thế nào gọi là lạ
Cũng không biết thế nào gọi là quen
Chỉ thấy nhiều cảm xúc đan xen
Khi một người quen thành một người lạ
Cũng không biết thế nào gọi là quen
Chỉ thấy nhiều cảm xúc đan xen
Khi một người quen thành một người lạ
Một ngày nắng, em chầm chậm bước qua
Anh đứng ở giữa đường em đang tới
Rồi ngày mưa, em bước đi thật vội
Còn lại anh, chìm trong nỗi chơi vơi
Anh đứng ở giữa đường em đang tới
Rồi ngày mưa, em bước đi thật vội
Còn lại anh, chìm trong nỗi chơi vơi
Chuyện tình mình giống như một trò chơi
Có kẻ được, đương nhiên có người mất
Nhưng tại sao lại dành cho anh tất?
Vui, em đến và nước mắt, em đi
Có kẻ được, đương nhiên có người mất
Nhưng tại sao lại dành cho anh tất?
Vui, em đến và nước mắt, em đi
Lạ lạ, quen quen, có phải là vì?
Duyên không phận, nên duyên anh lận đận
Không thể là của nhau nhưng anh vẫn
Mong một ngày, người hóa lạ thành quen.
Duyên không phận, nên duyên anh lận đận
Không thể là của nhau nhưng anh vẫn
Mong một ngày, người hóa lạ thành quen.
NẮNG VÔ HÌNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét