Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

KHOẢNG LẶNG

             KHOẢNG LẶNG

Con đường mòn in ấn những dấu chân
Vết chân trần cũng đi về lối ấy
Những mảnh vỡ đứng từ lâu như vậy
Đợi chân về, chân vô tình giẫm ngang
Chân dừng lại một lúc rồi lướt sang
Như chưa từng một lần qua lối vắng
Nhưng trong tim luôn còn một khoảng lặng
Âm ỉ hoài, rồi đau nhức mãi thôi
Có cô gái! Hình như là chính tôi
Từng một lần ghép lại những mảnh vỡ
Giấc mơ dài bao lâu rồi, cứ ngỡ
Tồn tại mãi, bóng dáng một niềm vui
Tự hỏi lòng, nỗi buồn kia bao tuổi?
Mà sao cứ rong rủi ở nơi đây?
Màn đêm kéo đến và rồi bủa vây
Những khoảng lặng trong lòng tôi mỗi tối.

                                                    NẮNG VÔ HÌNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét