Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

GIÓ

             GIÓ
Ngày cuối rồi, mình cũng phải xa nhau
Luyến lưu chi? Khi nỗi sầu đã thấu
Người ở đó, tình này vẫn ở đó
Đừng nghĩ rằng: tất cả hóa tàn tro!
Xin người hãy, về bên ngôi nhà nhỏ
Không tình thương, vẫn đó một tình thân
Tôi không trách, chỉ mong người đừng bỏ
Điều thiêng liêng, đừng nghĩ sẽ chẳng cần
Người hãy lại gần tôi một chút nữa
Rồi tôi sẽ ôm người không lần lựa
Vài giây thôi, ích kỉ giữ lấy người
Rồi tôi trả người ta một nụ cười.
Người về rồi, ngày sẽ lại vui tươi
Chút hi vọng, tôi xin mang trả hết
Người cứ xem, hình dung này đã chết
Tim này vỡ, người đừng nghĩ là thật.
Tôi không oán, thôi, người đã đánh mất
Niềm tin này, xin gửi lại riêng tôi
Yêu thương này, rồi cũng sẽ phai phôi
Nhưng lắm lúc, lòng tôi như vụn vỡ
Vẫn đợi người, đợi trong những giấc mơ
Vẫn mong người đừng về ngôi nhà ấy
Gói tất cả, tôi sẽ cố che đậy
Vì muộn rồi, thôi, người hãy về đi
Ngày cuối rồi, mình cũng phải xa nhau!
                                           -nangvohinh-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét