Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

QUÁ VÃNG

Người ta vẫn hay ảo tưởng về những điều xa vời, những tưởng nó sẽ thuộc về mình nhưng rồi chỉ một phút thôi, mọi thứ đỗ vỡ. Người cho ta những suy nghĩ mập mờ, nâng ta lên ngọn đồi thơ mộng, đẩy ta khỏi những hơi thở tầm thường, ta mơ mộng chúng, ta hi vọng đến mức ảo tưởng chúng. Và rồi nhẹ nhàng thôi, người đẩy nhẹ ta xuống vực tối, nơi ta đã một thời trú ngụ. Một chút sự lạc lõng, chênh vênh, ta loay hoay tìm một chỗ nấp, khép mình trong cái vỏ bọc với những suy nghĩ hạn hẹp, tầm thường nhất.
Ta trốn chạy, mường tượng về người hay bận tâm về những gì người đã nói. Suy cho cùng, người với ta, cũng chỉ là những mảnh vỡ không được ghép lại hay ghép lại, rồi vỡ tan ra. Người từng vẽ ra cho ta con đường màu xanh, ta thầm cảm tạ người.
Ta sẽ không nấp trong cái vỏ ấy lâu đâu. Khi nào ta thôi dằn vặt bởi những hành động ngu muội ta đã gây ra, ta sẽ lại sải những bước dài trên con đường người đã vẽ. Người không đưa mắt hướng về ta nữa, ta hụt hẫng, một chút thôi. Ta sẽ lại mạnh mẽ, người từng muốn ta như thế.
Một phút yếu lòng, ta lại tự dằn vặt chính ta....


                                                                                             KH
                                                                                      07/02/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét