Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

LẠC

Lặng nhìn thời gian qua ô cửa, tôi thấy mình là một thứ gì đó quá đỗi tầm thường. Thời gian đi có bao giờ trở lại? Ấy thế mà cứ nằm im đó cho nó lặng lẽ trôi đi. Một trang giấy, chỉ một trang giấy thôi, có khó khăn gì mà không cho nó vài nét chữ, ấy thế mà cứ đặt nó nằm đó, chẳng buồn nhìn lấy nó một lần.
Có người bảo với tôi rằng: cuộc đời chỉ ngắn ngủi trong một hơi thở thôi. Tôi biết thế và cứ để nó như thế. Tôi lười biếng đến nỗi chỉ muốn rong chơi trong giấc ngủ, ánh mặt trời gọi mãi cũng chẳng thấy tôi.
Tôi mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ. Tôi mơ mình là một thứ tồn tại, hiện hữu trong cuộc đời này. Rồi tôi tỉnh dậy cũng trong giấc mơ thôi.
Cho tôi xin một giây để tìm lại tôi trong giấc ngủ này.
                                                                                                      Nắng Vô Hình
                                                                                                           02/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét