Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

LẶNG

Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh, thư giản với một bản nhac quen thuộc và chợt kỉ niệm lắng đọng từ lâu bỗng trỗi dậy nơi tâm trí cô. Ngày ấy cô đem lòng yêu một người đàn ông lớn hơn cô rất nhiều, anh đa tình nhưng với cô, đó là tình cảm thoáng qua nơi anh. Biết làm sao được, cái tuổi mới lớn, bồng bột và mơ mộng, cô yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức bây giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy hoang mang. Yêu là đau khổ, cô đã nếm được rất nhiều vị đắng chác thay cho vị ngọt ngào của tình yêu. Cô vẫn mơ mộng có một tình yêu như trong cổ tích với người đàn ông vô tâm ấy. Cái cảm giác nghẹn không nói nên lời, cái cảm giác nhói lòng, cái cảm giác khóc thét lên trong đêm tối, cái cảm giác nước mắt lăn dài trên gối vì... anh đã tìm được niềm vui mới bên một cô gái khác. Đau đớn đến tuyệt vọng, cô tìm cho mình một góc tối và... vẫn hi vọng có một ngày anh trở về bên cô. Những dòng tin nhắn, những cuộc gọi không có hồi đáp càng nhiều hơn rồi bỗng im bặt, không phải vì cô từ bỏ mà là vì cô đã quá đau. Người ta cứ bảo rằng đau quá thì tự khắc sẽ biết buông, có lẽ cô cũng đã nghĩ như thế.
Ngày qua ngày, cô cứ nghĩ về anh, cứ đau vì anh, cứ theo dõi cuộc sống của anh và rồi... cứ khóc, nước mắt cô rơi vì anh quá nhiều sao cô vẫn không biết buông? Có lẽ vì cái tình yêu tuổi mới lớn ấy nó mãnh liệt lắm, nó trong sáng lắm! Một ngàn con hạc giấy là một ngàn điều ước, cô mong anh quay về, mong anh yêu cô như cô đã yêu anh. Cô cứ gấp, cứ gấp thật nhiều hạc giấy, cứ yêu anh mù quáng như thế. Ngày cô vào thành phố đi học, cô mong gặp anh lắm nhưng không thể... Cái lọ thủy tinh tinh khiết, hạc giấy... cô nhờ người bạn thân gửi đến anh, gửi niềm tin và hi vọng của cô đến với anh. Và rồi điều cô nhận được từ anh là một lời xin lỗi và một lời cảm ơn. Đau lắm, cô lại khóc, khóc cho sự ngu ngốc, mù quáng của mình. Nhưng cô không trách anh đâu, cô mong anh hạnh phúc. Cô nói với anh rằng “đừng mời em vào ngày cưới của anh”.
Từ ngày ấy, với cái không khí của thành phố, cô đã nghĩ đến anh ít hơn, ít dần, ít dần và chôn sâu hình bóng anh vào một góc nhỏ trong trái tim cô. Quên đi anh, cô cũng đau lắm, khóc nhiều lắm nhưng biết làm gì khi bên anh đã có một người làm anh vui, làm anh cười...
Và giờ đây, lại một lần nữa cô nhớ về anh, một người đàn ông mạnh mẽ và trẻ con trong mắt cô. Sống tốt anh nhé, người cô đã từng yêu rất nhiều.

                                                                                                Nắng Vô Hình
                                                                                                    01/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét