Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

NẾU CHỈ CÒN MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG


Tiếng chuông tin nhắn reo lên, mắt nhắm mắt mở, Nhi mở điện thoại:
- Ngày mới an lành nhé tình yêu!
Cô mỉm cười:
- Ngày mới ấm á nha "heo xấu xí"
Rồi cô vơ lấy cái chăn trùm kín người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đó là cái nickname đáng yêu cô đặt cho Hoàng, cậu người yêu của cô. Họ yêu nhau từ thời phổ thông, anh hơn cô hai tuổi. Cùng sinh ra từ vùng quê nghèo khó nên họ dễ cảm thông và chia sẻ cho nhau. Hoàng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ở cái thành phố chen chúc này. Nhi là một cô gái nhỏ nhắn với nước da ngâm ngâm và rất có duyên bởi đôi mắt to tròn, là cửa sổ của một tâm hồn tròn sáng. Là đứa con của vùng quê yên bình, con người ở đây quanh năm lam lũ với ruộng đồng, gắn bó với con trâu, đàn bò, với cánh cò trắng phau.
Hai năm trước, Nhi đỗ đại học và chân ướt chân ráo đặt chân vào thành phố với bao ước mơ cô từng ấp ủ, với khát khao thoát khỏi cảnh nghèo bằng việc học của mình. Cái thành phố đông đúc này bao lần làm cô sợ hãi, rồi dần dần cô cũng hòa nhập được với nhịp sống ở đây. Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn, Nhi phải vừa đi học vừa đi làm. Ban ngày bận rộn với việc học ở trường, ban đêm cô lại tất bật với công việc gia sư của mình. Cô luôn quan niệm rằng : " Tôi chỉ là một hạt cát giữa trời đất mênh mông này, nhưng tôi phải là một hạt cát không dễ dàng bị gió cuốn đi", và cứ thế, cô cố gắng từng ngày, từng ngày...
20 phút sau, tung chiếc chăn ra, Nhi ngồi phắt dậy:" 8 giờ! chết thật". Hôm nay cô có tiết học lúc 8 giờ 30, lao thẳng vào nhà vệ sinh rồi cô lại chạy lung tung khắp căn phòng. Chẳng mấy chốc cô đã có mặt tại trạm xe buýt và cũng "yên vị" trên chiếc ghế đầu của xe buýt, bụng cồn cào vì đói nhưng cô cũng đã quen dần với việc nhịn bữa sáng để tiết kiệm.
Xe buýt dừng, cô phóng như bay vào lớp học, trễ 15 phút, lũ bạn phía cuối lớp vẫy vẫy tay.
- Lại thức khuya hả mày?
- Ừ, buồn ngủ quá.
Cái Nga quay xuống:
- Sáng mai có bài kiểm tra nha mày, xong rồi bọn mình vào viện thăm thằng Vũ đó.
Nhi nhoẻn miệng cười:
- Nhớ rồi, khổ lắm, nói mãi!
Vũ là thằng bạn chung nhóm với cô mới bị tai nạn. Cô thở dài thầm nghĩ: " tội nó quá, gần tết rồi mà...". Tan học, cô lại vội về chuẩn bị đi dạy. Đi ngang qua tiệm tạp hóa gần phòng trọ:
- Bác ơi, bán cho cháu cái bánh mì ạ.
- Hôm nay lại không ăn cơm hả cháu? ăn uống đầy đủ vào lấy sức mà học chứ
- Dạ, hì.
Một câu quan tâm ở nơi xứ người lạnh lẽo này cũng đủ làm cô ấm lòng, cô lại cười, cô luôn cười lạc quan như thế. Dãy phòng trọ nằm sâu trong con hẻm. Căn phòng chỉ có chiếc xe đạp cũ là có giá trị, mẹ cô gửi vào cho cô từ năm nhất, nó thân thuộc với cô trên mỗi con đường đi làm. Ăn vội cái bánh mì, cô lấy điên thoại trong cặp ra. như thường ngày, đi làm về cô mới nhắn tin cho Hoàng. Cô cầm điện thoại đọc lại những tin nhắn của Hoàng và:
- " Hôm nay trời lạnh, anh hớ mặc ấm vào nhé".
Hoàng ngạc nhiên:
- " Em sao đấy? Đang nhớ anh đấy à?"
Cô lại cười rồi đạp xe đến chỗ dạy. Vừa đi cô vừa nghĩ đủ thứ chuyện, cô ước mình là xương rồng trên cát...
- " Hôm nay mình được nhận lương nhỉ, quên mất!". Cô vui, với số tiền ít ỏi hàng tháng đó, cô phải trang trải cho cuộc sống của mình. Nhưng gần tết rồi, cô muốn mua cho mẹ một cái áo mới. Mường tượng ra cái lúc mẹ mặc áo mới, cô lại cười hạnh phúc. Hôm nay cô phải mua áo mới cho mẹ, cô thấy nhớ mẹ, nhớ cái vùng quê nghèo, chân chất, nhớ cái lạnh ở quê khi đông về, cô cho phép mình yếu lòng một chút, chỉ một chút thôi. Đi đến đoạn đường vắng, dường như cơn gió cuối năm thổi mạnh hơn, cô cảm thấy lạnh ở sóng lưng và một chút cảm giác bất an. Trấn tĩnh mình, cô đạp xe nhanh hơn. Cô nghe tiếng xe rất vội từ phía sau, tiếng còi xe vang lên liên tục, tiếng thắng xe gấp gáp, tiếng chuông điện thoại cũng vang lên liên hồi.
- " Ai gọi mình giờ này thế nhỉ?"
Cô đi sát vào lề đường, tiếng xe đến thật gần, thật gần, tiếng chuông điện thoại dường như nhanh hơn, to hơn, mọi thứ lúc này thật khiến cô ngạt thở...
Cô thấy hình ảnh của mẹ, của Hoàng, của tuổi thơ bên vùng quê yên bình ấy. Cô thấy mình nằm dưới đường, thấy máu chảy ra từ đầu cô. Cô nhìn bầu trời u ám, mập mờ và hiểu rằng : " Mình chỉ là...một hạt cát!"
Hạt cát ấy không mất đi, chỉ là nó theo một cơn gió lạ đi tìm " một sự sống" khác ở một nơi khác mà thôi, nơi đó gần nơi này lắm!
Nếu chỉ còn một ngày để sống, tôi sẽ...

                                                                                                     Nắng Vô Hình
                                                                                                          01/ 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét