Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

MƠ HỒ

Cố gắng bao nhiêu là đủ? Nếu biết được cái giới hạn đó thì chẳng cần phải cố gắng nữa. Chỉ cần ngay bây giờ ta làm hết những điều ta đang nghĩ, để khi nhìn lại ta không hối tiếc vì đã bỏ lỡ điều gì.
Có ước mơ nghĩa là có mục đích sống. Khi còn trẻ, hãy thử sức với hết những thứ ta muốn. Đừng vì một điều nhỏ nhặt nào đó mà từ bỏ chúng.
Mỗi người đi qua ta đều có một ý nghĩa nhất định nào đó. Người cho ta động lực, kẻ lại làm ta muốn buông bỏ. Nhưng ta đâu sống vì người, ta sống cho ta và cho những người ta yêu thương. Chỉ những người ta yêu thương nhất mới có thể làm ta thay đổi.
Như một trò tiêu khiển, người muốn ta cười rồi lại hả hê nhìn ta khóc. Oán hay trách, ta mỏi mệt. Thầm cảm ơn người cho ta niềm tin lúc ban đầu, chỉ cho ta thấy con đường mới mẻ khiến ta phải suy nghĩ. Những tưởng người sẽ dìu dắt ta đi, được một đoạn ngắn thôi nhưng đến đây cũng được rồi. Vì ta đâu thể bắt người theo ta mãi, ta phải tự đi thì con đường đó mới mang tên ta...
" Người" cũng chỉ là một kẻ cho ta vài lời khuyên thôi.


                                                                                                            Nắng Vô Hình
                                                                                                                02/ 2015



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét