Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

........

Mưa đêm, những cơn mưa đầu mùa tưới mát cả thành phố, tưới vào tâm hồn cô nỗi sợ hãi… Đã gần hai năm rồi nhỉ? Thời gian cũng đủ dài nhưng sao lại chẳng thể xóa nhòa đi cái hình ảnh đáng sợ ấy trong tâm trí cô? Giá như thời gian có thể làm cô quên đi tất cả như cơn mưa cuốn trôi đi những bụi bẩn trên lá xanh! Cái quá khứ ấy cũng như bụi bẩn nhỉ… Đã có lúc cô nghĩ mình chẳng thể vượt qua, sẽ gục ngã,…, cô đã đối diện một cách yếu ớt rồi chạy trốn, có lúc lãng quên…, cô dần quên và thỉnh thoảng, nó lại ùa về….
Ngày ấy, có lẽ cũng là cơn mưa này, cô bắt đầu có cảm xúc với mưa, cô yêu mưa rồi lại ghét mưa… Như một quy luật tuần hoàn, mưa đến rồi mưa lại đi, lòng cô cũng thế….
Một ánh nhìn xa xăm…, sau cơn mưa, bầu trời đêm lại xuất hiện những vì sao, sao lấp lánh nhưng ánh sáng yếu ớt lắm. Nỗi sợ đã vơi đi nhưng suy nghĩ lại tràn về, quá khứ đối với cô là một vệt đen rất rõ, một vết cắt rất sâu, một nỗi đau chưa thể lành. Im lặng để bóng đêm ngập vào tâm hồn, quá khứ chạy vào trong cô một lần nữa………..

                                                                                   Nắng Vô Hình
                                                                                            2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét