Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

LẶNG - MỘT GIÂY THÔI

Lặng- chỉ một giây thôi!
Màn đêm buông xuống, cô gái lặng lẽ bước đi trong đêm, dường như cô muốn thả lòng mình vào những cơn gió lạnh khẽ len lỏi vào mái tóc cô, cô thấy lạnh. Một thói quen mà cô không muốn từ bỏ, đó là một mình trên những con đường quen thuộc mỗi khi không vui. Và đêm nay, cô lại một mình như thế...
Rồi từng dòng suy nghĩ lại chạy ngang đầu cô, cô không muốn chặn nó lại, cứ thế, cứ thế..., chúng bỗng khựng lại khi hình ảnh một người đàn ông chợt thoáng qua trong suy nghĩ của cô...
" Họ gặp nhau vào mùa đông lạnh, cũng cái không khí se lạnh như bây giờ. Cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt một mí, nụ cười hiền của anh làm cô " say". Và rồi cô tin vào lời hứa của anh, tin những lời anh nói... mặc dù trong người anh có vị men nồng của rượu. Cô ngu ngốc tin vào tình yêu sét đánh...
- Chỉ cần em là " con gái", mình sẽ luôn ở bên nhau.
Cô cười, nụ cười hạnh phúc, có lẽ cô quá ngây thơ, chưa hiểu được hết ý nghĩa của câu nói ấy.
Rồi những ngày sau, anh đâu còn nhớ nỗi mình đã nói gì, đã tạo niềm tin gì cho cô gái. Anh vẫn hẹn hò với cô, vẫn chở cô đi học, vẫn nắm tay cô..., nhưng chưa một lần anh nói yêu cô. Ngày qua ngày, anh không bao giờ làm cô buồn, vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, mỗi buổi chiều tan làm anh vẫn đón cô đi chơi như bao cặp tình nhân khác. Cô tin anh, rất tin anh. Cô đâu biết rằng, cái ngày cô đậu đại học là ngày cô mất anh mãi mãi.
- Cứ nắm tay, cứ ôm anh thế này, rồi không quên anh được thì sao?
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, muốn hỏi anh một điều gì đó. Xoa đầu cô như xoa đầu một đứa trẻ, anh bảo:
- Phải học thật tốt nha cô bé!!!
Anh xa cô nhẹ nhàng như thế, bước ra khỏi cuộc đời cô yên lặng như thế. Anh không liên lạc với cô nữa. Nơi làm việc của anh vẫn ở đó, anh vẫn sống ở đó nhưng xa lắm, cô chẳng thể tìm anh nữa, sau đó là chuỗi ngày thật dài lấy đi biết bao nước mắt của cô.
Cô hiểu rằng, bao lâu nay, chỉ mình cô yêu anh, chỉ mình cô nhung nhớ, chỉ mình cô hi vọng. Cô cũng nhận ra rằng, anh thật tốt. Ngày qua ngày, cô chìm đắm vào nỗi buồn, cô nhớ anh, rất nhớ anh. Cô gọi tên anh trong bao giấc mơ, tỉnh giấc khi hình ảnh anh chập chờn trong trí nhớ. Cô tìm cho mình biết bao lí do, rằng anh không thể đợi cô được, rằng đối với anh, cô còn quá trẻ; rằng anh và cô là hai thế giới khác nhau. Và rồi cô ngậm ngùi nhận ra: Anh chưa từng yêu cô!
Bao năm trôi qua, sau bao dại khờ, cô vẫn chưa từng một lần quên anh. Cô vẫn dõi theo cuộc sống của anh, vẫn nhìn về phía con đường anh đang đi. Có lúc nước mắt cứ chực vỡ òa, có lúc là nụ cười buồn, đôi khi là một sự im lặng đáng sợ trong lòng cô. Nụ cười buồn, cái dáng người ấy luôn làm cô xao xuyến.
Lời hứa ấy, cứ như mới vừa hôm qua, nhưng sao xa quá. Những chiếc hôn vụng dài ấy, vẫn còn ấm đôi môi nhưng sao cô tìm không thấy..."
Cứ mãi tìm nỗi buồn trong kí ức, lục lọi những hình ảnh làm nước mắt rơi...
Đến phía cuối con đường, anh không ở đó vẫy tay chào cô..., gió thổi mạnh hơn, cô thấy lạnh lắm, buốt cả tim nữa, đau!
Bán nước mắt, mua lấy nụ cười, cô phải trở về với thực tại....

                                                                                                Nắng Vô Hình
                                                                                                      2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét