Thơ Truyện ngắn Tiểu thuyết Tản văn Đôi lời

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

LỜI YÊU THƯƠNG MUỘN MÀNG

         Thời gian vô hình, sao cứ lặng lẽ trôi trên thân phận nhỏ bé của con người? Cuộc sống, dòng người cứ lặng lẽ lướt qua như gió thoảng, mây trôi. Trái hạnh phúc có chắc rồi sẽ đơm hoa trên nhánh cây hạnh phúc? Ta vẫn thường đặt dấu chấm hỏi cho cuộc đời hiện hữu, những ngày trôi qua là dấu ấn kỉ niệm. Tôi mơ màng lạc trong những suy tư, con đường mòn trở về ngày ấy chạy thẳng vào tim tôi…

        Tôi, một cô bé mang trong mình dòng máu lạnh. Tôi không dễ khóc cũng chẳng dễ cười, bao nhiêu suy nghĩ tôi giấu cho riêng mình. Miền quê nghèo, bao nhiêu con người lam lũ ngày đêm với từng miếng ăn, cái mặc đã tôi luyện nên tôi- một cô gái mười bảy mạnh mẽ. Mười bảy tuổi, tôi bắt đầu sống một cuộc sống thiếu bóng cha. Tôi đã từng căm ghét ông, vì ông tự bỏ đi cái trách nhiệm nuôi nấng tôi, tự bỏ đi cái nghĩa vụ làm trụ cột gia đình.  Ông để mẹ một mình chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống, vất vả với sự mưu sinh. Nhưng cũng thật đáng thương vì tôi lại cảm thấy nhẹ lòng khi ông đi. Ông đi rồi, tôi sẽ không bị những trận đòn chí mạng từ ông, tôi sẽ không nhìn thấy mẹ khóc run rẩy ở xó bếp nữa. Tôi sẽ không phải chứng kiến cảnh ông rượu chè bê bết rồi buông ra những câu khiến tôi sợ hãi nữa.

-                            -   Mẹ con mày tự mà lo lấy!

       Ông quát lên, ông đập nát mọi thứ trong nhà, ông cho mẹ và tôi một trận đòn nhừ xương rồi ông đi, đi thật nhanh theo một bóng hồng đã làm ông mê muội. Mẹ tôi khóc, còn tôi im lặng, tôi mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Tôi chưa một lần kể với ai về người cha của tôi. Tôi mặc cảm, tôi ghanh tị với chúng bạn, tôi lãng tránh ánh mắt dò xét của họ rồi tôi dần khép mình, trốn tránh và tự vệ trong một cái vỏ bọc  như con ốc sên đáng thương sợ bị giẫm nát. Tôi bất cần với mọi thứ xung quanh kể cả sự quan tâm của bạn bè. Đơn giản tôi nghĩ rằng: Mình bất hạnh! Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại hướng về phía mình, nên tôi trốn thật kĩ trong cái vỏ bọc lạnh lùng của chính tôi. Sáng sáng đến lớp, tôi chỉ ngồi im một góc. Tan học tôi vội ra về trước ánh mắt khó hiểu của mọi người. Ngày hôm nay của tôi chẳng khác gì ngày hôm qua.

-                           -  Lâm!!!

      Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Thức đang cố đạp xe thật nhanh đuổi theo tôi. Tôi giả vờ như không nghe, tôi đạp xe nhanh hơn bình thường nhưng hình như cậu ấy đã ở ngay sau lưng tôi.
-                        -    Làm bạn của tớ nhé.
Thức nhìn tôi, nói; tôi ngạc nhiên, tròn xoe đôi mắt đầy hoài nghi, rồi tôi im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm, vẫn lạnh lùng. Trước sự lặng im không đáng phải bất ngờ của tôi, cậu ấy nói to hơn:
-                                    - Tớ muốn làm bạn của cậu, mình sẽ đi học cùng nhau.

         Rồi cậu ấy cứ đạp xe chạy bên cạnh tôi dưới cái nóng oi bức của khí thời gần vào hạ. Tôi vẫn im lặng như thế, tôi không nhìn Thức lần nào cả, ánh mắt vẫn nhìn về nơi vô hình nào đó. Hôm sau, hôm sau nữa, Thức vẫn đạp xe đi bên tôi như thế. Khó chịu vì bị làm phiền mấy ngày liền, tôi gắt lên:

-                                   -   Này, tớ không muốn kết bạn.

         Dứt lời, tôi thoáng nhìn vào đôi mắt đượm buồn của cậu ấy. Thức vẫn đạp xe cùng tôi nhưng đi chậm lại phía sau. Tôi chẳng buồn suy nghĩ, vì vốn dĩ tôi không tin vào sự chân thành của cậu ấy, cha tôi còn có thể bỏ mẹ con tôi cơ mà. Tôi lại đến lớp rồi ra về, nhưng tôi biết Thức vẫn hay trộm nhìn tôi vì tôi cũng thường dò tìm vị trí ngồi của cậu ấy, cậu ấy có vẻ buồn. “ Hay là làm bạn? nhưng sẽ chẳng bao giờ Thức hiểu được sự mặc cảm mà tôi cất giữ, cậu ấy không phải là tôi”, nghĩ đến đó, tôi dừng ngay dòng ý nghĩ miên man ấy lại.

        Một chiều mưa nhẹ hạt, tôi đạp xe dưới cái lạnh của mưa, thả lòng mình vào cơn mưa, tôi nhận ra mình cũng mềm yếu lắm, lần đầu tiên tôi khóc từ ngày cha bỏ đi, tôi nhớ ông, nhớ ngày ông cõng tôi trên lưng, nhớ cái ngày ông cuống cuồng chạy đi mua thuốc khi tôi bị sốt. Tôi dựng xe bên đường, đứng đó đưa tay hứng những hạt mưa vô tình. Một bàn tay khác, to hơn tay tôi, đưa ra ngang bằng với tay tôi, hứng mưa. Một chút giật mình, tôi biết đó là Thức, tôi vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

-                     -   Cho tớ bên cậu, tớ làm cậu cười!

     Tôi cười nhẹ, vẫn lạnh lùng lắm, tôi nhìn Thức, vẫn ánh mắt nghi ngờ. Một phút, tôi cho phép mình không tự vệ trước cậu ấy.

     Chúng tôi đi học cùng nhau, nhà Thức xa nhà tôi lắm nhưng sáng nào cậu ấy cũng đợi tôi trước ngõ. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt thăm dò, tôi gạt đi, vẫn ít nói. Tôi có thói quen giữ những nghĩ suy cho riêng mình. Thức nhẹ nhàng quan tâm, chưa từng hỏi một điều gì về cha tôi. Có lẽ cậu ấy hiểu tôi! Rồi chiều chiều, hai con người nhỏ bé, hai chiếc xe đạp, trên con đường làng dưới những cơn mưa…

    Thức cao hơn tôi một cái đầu, cậu ấy hay trêu tôi nhưng tôi cảm thấy dễ chịu vì điều đó. Cậu ấy có thể im lặng hàng giờ đi bên tôi mỗi khi tôi không vui, che cho tôi những hạt mưa bay vào cổ áo, rồi lại chạy cùng tôi như hai đứa nhỏ nô đùa không chút lo âu.

-                       - Cậu thích mưa, tớ cũng thích mưa
-                       - Chúng mình giống nhau nhỉ?
-                       -Tớ sẽ cùng cậu dưới những cơn mưa này
-                       - Không mưa thì cậu không đi với tớ à?
-                       - Ngốc quá!!!

     Thức cốc nhẹ đầu tôi, chúng tôi nhìn nhau cười rồi cùng sải những bước dài. Một cảm giác yên bình mà tôi tìm thấy được khi đi bên cậu ấy. Hai chúng tôi, hai con người khác nhau về mọi thứ, riêng chỉ có một điều: chúng tôi thích đi dưới những cơn mưa.

-                    -Lâm này, đừng buồn nữa nhé. Cuộc sống này luôn là thế mà, cứ êm đềm mãi thì đâu cần chúng ta sống. Ra đi hay ở lại đều có quy luật của nó cả, cậu cứ gồng mình mạnh mẽ như thế thì có cần tớ bên cạnh không?

      Tôi im lặng, tôi không hiểu hết những gì Thức nói nhưng tôi biết cậu ấy nói về cha tôi. Cậu ấy luôn âm thầm để hiểu tôi, âm thầm dõi theo những chuyện xảy đến với tôi, cho tôi những luồn suy nghĩ tích cực mà tôi chưa từng nghĩ tới, cho tôi cảm giác bình yên mỗi khi mưa về, tôi bỗng thấy mình không nên ghét cha nữa. Ông ấy cho tôi cuộc đời này, ông ấy dạy tôi mạnh mẽ, dạy tôi cứng rắn, dạy tôi cách đối mặt với những điều tồi tệ nhất, sao tôi lại còn bắt ông có trách nhiệm với tôi trong cuộc đời này? Điều gì cũng có lí do của nó, ra đi hay ở lại âu cũng là số phận. Oán hay tránh, tôi mỏi mệt.

      Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng ngày như thế. Tôi hiểu hơn về cậu ấy, cậu ấy cũng quen thuộc với cái tính cách của tôi. Tôi nghĩ thoáng hơn, nói nhiều hơn và cũng trẻ con hơn ngày nào. Những trò đùa của tôi đôi lần làm cậu ấy bối rối.

-                      -Thức này, tớ thương cậu.
-                      -Cậu giỏi rồi đấy, tớ suýt tin đấy.

    Thức ngượng ngùng vội quay về hướng khác, nhưng một cảm xúc khó tả lại chạy thẳng vào lồng ngực tôi.

-                   -  Đỏ cả mặt rồi kìa, tớ trêu cậu đấy
-                   -  Cậu trở nên đáng ghét từ lúc nào đấy?

   Chúng tôi nhìn nhau rồi phì cười, Thức xoa đầu tôi, có chút gượng gạo. Tôi lại ít cười như mọi ngày và chưa lần nào Thức thấy tôi khóc, đôi khi tôi lại nhìn xa xăm, ngớ ngẩn.
-                     - Này đồ hâm! Tối nay chạy ra ngọn đồi phía trước đợi tớ đấy.
-                     -Tớ hâm bao giờ? Tớ đấm cho bây giờ
     -Tôi cáu lên, lườm cậu ấy.
-                     -  Cậu là đồ hâm ấy, nhớ đấy, ra đấy đợi tớ.

     Nói rồi, cậu ấy chạy đi để lại tôi với một cục tức to đùng, tôi lẩm bẩm: “ Hừ,ra đó làm gì, cậu mới hâm ấy”. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng lòng tôi hồi hộp đến lạ, có chút gì đó hi vọng, một suy nghĩ ngớ ngẩn.

     Từ phía sau, một đôi tay bịt mắt tôi lại, cậu ấy kéo tôi lại phía sau, đi thêm vài bước nữa

-                    - Cậu mở mắt ra đi !

   Chiếc bánh kem nhỏ, những ngọn nến màu hồng, gió nhẹ thổi mang theo những cơn lạnh.
-                    -    Hâm này, hôm nay sinh nhật cậu đấy.

     Tôi lặng người, nghẹn đi, tôi không thể mở miệng được câu nào cả, tôi chôn chân một chỗ. Từ ngày cha bỏ đi, không ai nhớ tới sinh nhật của tôi nữa, ngay cả tôi cũng lãng quên nó, tôi muốn vỡ òa vì hạnh phúc nhưng tôi kịp ngăn nó lại. Thức hỏi:

-                      -  Hạnh phúc không?

Tôi im lặng rồi khẽ gật nhẹ đầu.
-                     -   Không khóc à?
-                    -  Cậu hâm, sao hạnh phúc lại khóc? Mơ đi

    Thức từng nói với tôi rằng, cậu ấy muốn thấy tôi khóc, muốn thấy tôi yếu đuối,  một lần thôi, không muốn tôi một mình gồng mình lên chống chọi với nỗi đau, với những khó khăn. Còn đối với tôi, nước mắt làm tôi đáng thương, tôi chẳng muốn mềm yếu với bất cứ ai, chỉ những phút yếu lòng nhất, tôi đáng thương với chính mình. Đang miên man với dòng suy nghĩ, tôi chợt tỉnh:

-                     -  Đồ hâm, tớ thương cậu

    Tôi im bặt, chỉ đứng đó nhìn cậu ấy. Một hồi lâu, tôi định mở miệng quát lớn lên, nhưng:

-                     -  Là thật, tớ thương cậu, tớ không trêu cậu, nắm lấy tay tớ nhé!

    Tôi run bần bật, như người vô hồn khi Thức nắm lấy tay tôi. Tôi chợt thấy mình là một con mèo ngoan ngoãn trong tay Thức. “ Tớ cũng thương cậu, ngốc à”, tôi lẩm bẩm với chính mình. Cảm giác sung sướng, hạnh phúc; tôi nghĩ tới cảnh Thức hôn nhẹ lên má tôi nhưng lại bị tụt mất hết cái cảm xúc đang được thăng hoa:

-              -   Tớ chẳng yêu cậu đâu, chỉ thương thôi, đừng có mà mơ mộng đấy.
-              -    Tớ mà thèm đấy
-               -  Ước gì rồi thổi nến đi kìa, tớ đói lắm rồi.
-                -   Kệ cậu chứ.

Chúng tôi lại nô đùa cùng nhau, nuốt ừng ực hết cái bánh kem, ngượng ngùng tựa vào vai nhau trên ngọn đồi, ngắm những vì sao sáng trên bầu trời yên bình.

-                -  Hâm này, cậu đừng buồn nghe tớ nói nhé
-                - Gì đấy?
-                -Tớ sẽ đi du học, tớ không bỏ cậu một mình đâu, đợi tớ về!

Tôi im lặng, tôi vốn mạnh mẽ mà. Tôi thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sóng lưng, tôi buồn thì phải…
-                   -    Có được không?
-                  -   Được chứ, ngốc ạ.
-                   -    Sao cậu chưa nói thương tớ? Bây giờ nói đi, hai ngày nữa tớ đi rồi đấy.
-                   -     Không
Đôi mắt cậu ấy buồn thấy rõ, nhưng tôi không nói thương cậu ấy, tôi ngại thể hiện cảm xúc của mình.
-                       -   Khi nào cậu về, cậu giữ đúng lời, tớ sẽ nói.
-                       -  Lúc đó, tớ sẽ nói yêu cậu.

         Nói xong, Thức lại xoa đầu tôi. Chúng tôi nghĩ về tương lai, nghĩ về con đường màu hồng mà hai đứa sẽ đặt chân tới. Rồi chúng tôi tựa vào vai nhau, không ai nói với nhau điều gì, cứ im lặng thay những lời muốn nói. Bầu trời yên ắng hơn bao giờ hết.

     Đang say trong giấc ngủ, chuông điện thoại reo lên, từng hồi, từng hồi:

-                       -    Lâm à, Thức bị tai nạn, cậu ấy đang nằm ở bệnh viện.

    Tôi nghe rõ từng từ của Hoa, cô bạn cùng lớp với tôi. Tôi ngồi im trên giường, lặng đi vài giây, rồi tôi hoảng loạn vì những điều vừa nghe thấy, bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt đến ngẹt thở, tôi chẳng nghĩ được điều gì cả. Tung cái chăn ra một bên, tôi lao thật nhanh đến bệnh viện, tôi chạy, cứ chạy dưới những hàng cây lất phất mưa bay. Thức nằm trên giường bệnh nhân, chiếc giường trắng đến đáng sợ, đôi mắt nhắm nghiền lại rồi mở ra nhìn tôi qua tấm kính, đôi bàn tay run run, đầu cậu ấy bó bột hay một thứ gì đó mà tôi không định hình được.Tôi cố giữ bình tĩnh, Thức đang nằm đó đợi tôi mà, cậu ấy đang nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt cậu ấy thật hiền, những người mặc áo màu trắng kia đang làm gì thế? Họ đang làm gì cậu ấy vậy?

-                      -  Bác ơi, cho cháu vào với bạn cháu.
-                     -   Không được cháu ạ, các bác sĩ đang cố cứu cậu ấy.

     Tôi cứ nhìn vào, tôi thấy bố cậu ấy khóc, mẹ cậu ấy ngã quỵ. Cái không khí này đáng sợ lắm, không ai nhìn tôi, không ai hỏi tôi, tôi tìm cho mình một góc tường, ngồi bệt xuống, đôi mắt nhìn về chiếc giường trắng đối diện mà Thức đang nằm, một ánh nhìn van xin. Tôi đang van xin một điều gì đó cho Thức, cậu ấy không nhìn ra phía tôi nữa mà nhắm nghiền mắt lại, những người mặc áo trắng kia đang cố làm một việc gì đó, tôi không hiểu được. Tôi cố trấn tĩnh mình, Thức gần ra với tôi rồi, cậu ấy sẽ lại cốc nhẹ đầu tôi, sẽ lại làm tôi cáu lên rồi lại chẳng thèm xin lỗi đâu. Những người mặc áo trắng, họ từ từ mở khẩu trang ra, cuối đầu rồi lần lượt đi ra. Tôi bất lực nhìn mọi thứ diễn ra, chẳng thể nhấc nổi chân lên mà chạy vào trong đó xem Thức thế nào, tôi ngồi đó, tôi nhìn thân thể cậu ấy. Ông bác sĩ già buồn rầu:
-                               -   Chúng tôi đã rất cố gắng, xin lỗi, cậu ấy vẫn còn thở, nhưng sẽ không còn được lâu nữa đâu, xin lỗi!

        Cái gì đó vừa rớt xuống đầu tôi, tôi thấy choáng rồi không thấy gì nữa cả.  Một tia sét vừa đánh trúng tôi. Tôi đang ở một nơi không được nắng sưởi ấm, không được chiếu sáng, không được ướt mưa. Tôi làm gì với con người đang nằm trên chiếc giường ấy? Tôi đứng nhìn, hay tôi chạy vào ôm lấy cậu ấy? Cái cảm giác nhìn cậu ấy nằm đó, tôi đứng rất gần cậu ấy, nhưng tôi không thể làm gì cả, không thể hét vào mặt cậu ấy:

-                        -  “Tớ thương cậu, tớ khóc rồi này, vừa lòng cậu chưa? Cậu không nói yêu tớ à? Đồ hâm thất hứa…”

       Mọi thứ xảy đến quá nhanh, tôi chỉ biết lặng nhìn mà chẳng thể đưa đôi bàn tay nhỏ bé chặn chúng lại. Tôi nghe thấy tiếng gào hay tiếng khóc rậm rực của ai đó…
Một mình lê bước dưới cơn mưa đêm, tôi đi trong vô vọng, vô vọng tìm bàn tay ấm của cậu ấy. Lại vỡ òa, tôi quỳ dưới mưa, nước mắt hay nước mưa? Tôi yếu đuối với chính tôi, với Thức nữa, cậu ấy đang nhìn tôi kìa. Lúc này ai đã lấy đi sự mạnh mẽ của tôi rồi đem nó đi xa tôi, như Thức xa tôi vậy. Tôi yêu cái sự mạnh mẽ của mình hay tôi yêu Thức? Tôi có thể đánh đổi sự mạnh mẽ của mình để Thức về bên tôi không? Nhưng mà mạnh mẽ đâu? Thức đâu? Tôi mất cả rồi.

      Hai người đàn ông đã rời bỏ tôi như thế, để mặc tôi chống chọi với cuộc đời đầy chông gai. Dù có muốn hay không, họ cũng đi như một lẽ thường tình. Tôi đóng vai người ở lại, tôi tiếc nuối, sao lại không nói cho cậu ấy nghe câu nói yêu thương để cậu ấy hạnh phúc? Sao lại không cho cậu ấy sự yếu đuối của tôi để cậu ấy che chở? Chỉ mới hôm qua thôi mà, tại sao thời gian không quay lại ngày hôm qua để tôi nói rằng: “ Hâm này, tớ thương cậu!”. Tôi hối hận hay tôi đang nuối tiếc?

        Cậu ấy đi rồi! Từng ngày trôi qua với tôi một cách chậm chạp, quá đỗi nặng nề.  Ngày cha xa tôi, tôi thất vọng, còn ngày Thức xa tôi, tôi tiếc nuối và ân hận. Giấc mơ của tôi từ ấy không còn cô đơn nữa. Tôi ngủ nhiều hơn, vì tôi được gặp Thức ở trong đấy, cậu ấy cốc đầu tôi, nhìn tôi, cười với tôi, làm tôi vui như lời cậu ấy hứa.
-                     -     Này hâm, học bài đi chứ, lười thế
-                     -    Này hâm, ra ngọn đồi kia nhé, tớ cho cậu xem cái này
-                     -   Này hâm, khóc trên vai tớ này…
-                      -  Này hâm, đợi tớ về rồi tớ cùng cậu làm những việc cậu muốn nhé!

         Tôi nắm lấy tay cậu ấy, chặt lắm. Tôi cố kéo cậu ấy ra khỏi giấc mơ của tôi rồi lại tuyệt vọng trong căn phòng tối, tôi lại yếu đuối.  Tôi ước mình có thể mạnh mẽ như ngày cha đi, tôi ước mình không phải khóc vì những điều còn dang dở, tôi ước mình không bất lực như bây giờ. Lắm lúc tôi muốn dạo chơi cùng cậu ấy trên bầu trời kia, muốn đến gặp cậu ấy nói rằng:” Hâm này, tớ thương cậu”. Bất giác tôi quay sang bên cạnh, mẹ đang ôm tôi ngủ!
Tôi biết Thức không muốn nhìn thấy tôi như thế này đâu. Tôi luôn tin rằng Thức không biến mất, cậu ấy đang ở một nơi nào đấy xung quanh tôi thôi. Có lẽ là trên bầu trời kia kìa, cậu ấy đang nhìn tôi và nói rằng: “ Hâm này, sống tốt luôn phần của tớ nhé!”

         “Cuộc đời chỉ trong  hơi thở thôi nhỉ? Cậu ấy còn thở thì cậu ấy quan tâm tôi bằng đôi tay hiện hữu, cậu ấy không thở nữa thì cậu ấy quan tâm tôi bằng bàn tay vô hình. Bằng cách nào đấy, cậu ấy cũng bên tôi mà”, tôi luôn nghĩ thế và tôi mạnh mẽ trở lại. Tôi đến trường một mình, ra về một mình như ngày cậu ấy chưa đến….

          Hôm nay, trời lại mưa. Mưa trong thành phố cũng như ở miền quê nhỉ? Tôi vẫn với chiếc xe đạp ngày nào, tôi dựng nó bên đường, đưa tay hứng những giọt mưa nhưng tôi không khóc nữa, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm. Tôi lại nhớ một bàn tay hứng mưa cùng tôi ngày ấy, hình như tôi nhớ Thức thì phải, tôi cười buồn. Cuộc đời người đúng là chỉ trong một nhịp thở! Tuổi thanh xuân đi qua để lại trong tôi được những gì? Nếu thời gian có ngược trở lại, tôi ước mình không ghét cha tôi, ước mình không ngại nói lời yêu thương với một ai đó. Nếu thời gian có ngược trở lại, tôi vẫn sẽ đi bên Thức để cảm nhận những rung động đầu đời. Cũng gần bốn năm rồi, cậu ấy cứ lặng lẽ dõi theo tôi một cách vô hình như thế.Thời gian đi có bao giờ trở lại, nó đi rồi lại mang theo những luyến tiếc vì những điều chưa làm được, mang theo những nỗi đau đã từng rỉ máu, mang đi những cơ hội làm cho nhau hạnh phúc. Thời gian cũng xóa nhòa những vết thương theo năm tháng, cũng dần làm nhạt màu cái thứ gọi là quá khứ. Nhưng nó chẳng thể xóa đi niềm tin tồn tại trong tôi bấy lâu: “ Hâm này, tớ yêu cậu!”.

                                                                                      Nắng Vô Hình
                                                                                          02/ 2015




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét